Xuyên Nhanh: Sổ Tay Ngược Tra Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 2

Chuông điện thoại của Chi Tuế vang lên.

"Cô Cố, ông chủ yêu cầu tôi đón cô đến biệt thự vào tám giờ tối nay, phiền cô chuẩn bị một chút." Trợ lý Lâm vừa dứt lời, liền cúp máy.

Những người bên cạnh Yến Tri Hành thật sự rất coi thường nguyên chủ.

Chi Tuế cười lạnh, đây đơn giản chỉ là một thông báo, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ nguyên chủ, mặc kệ nguyên chủ có hứng thú hay không, mặc kệ nguyên chủ có thời gian hay không.

Yến Tri Hành đối với nguyên chủ gọi tới gọi lui, nhìn người mình thích đối với mình như vậy, nguyên chủ không khỏi miên man suy nghĩ, mỗi ngày đều phải uống thuốc ngủ mới có thể ngủ được.

Nguyên chủ vẫn luôn cảm thấy mình không đủ tốt, tự mình suy nghĩ lung tung lại không có bạn bè an ủi, điều này khiến cô ngày càng đau khổ.

Yến Tri Hành, thật sự quá khốn nạn.

Chi Tuế mở tủ quần áo ra, tất cả đều là quần áo màu đỏ, có cái là Yến Tri Hành tặng, có cái là nguyên chủ tự mình mua.

Chi Tuế lắc đầu, trong lòng thổn thức, nguyên chủ yêu hắn quá sâu đậm cũng không có gì sai, chỉ tiếc tình cảm đặt nhầm chỗ, đánh mất chính mình, kết cục chết trong thù hận.

Người này vẫn nên yêu bản thân nhiều hơn.

Chi Tuế không quan tâm đến chuyện quần áo nữa, ung dung bước ra cửa.

Chi Tuế đi tới trung tâm thương mại mua quần áo, thay đổi kiểu tóc, làm móng tay, đi một vòng cả người như được tái sinh. Chi Tuế mặc chiếc váy voan màu xanh, làn váy thêu hoa sơn chi màu trắng, mái tóc dài vừa đen vừa thẳng rủ xuống bên hông, dáng vẻ yêu kiều, đôi mắt hạnh lấp lánh trong suốt vô hại, giống như một thiếu nữ xinh đẹp làm bằng thủy tinh, khiến những người đi qua phải đứng lại ngắm nhìn.

Khuôn mặt của nguyên chủ rất xinh đẹp, khí chất dịu dàng, rất thích hợp với phong cách ngây thơ trong sáng giống như mối tình đầu. Khuôn mặt của Cố Thanh Từ không đẹp bằng nguyên chủ, nhưng lại tự cho mình là người có xuất thân cao quý, đi theo con đường thanh lịch, tri thức.

Mặc dù nguyên chủ và Cố Thanh Từ có khuôn mặt rất giống nhau, nhưng phong cách lại hoàn toàn khác biệt. Yến Tri Hành cố ý dẫn dắt nguyên chủ ăn mặc theo phong cách của Cố Thanh Từ, không hề phù hợp với tính cách và khí chất của cô ấy. Tuy rằng cũng rất xinh đẹp như khiến cho người ta cảm thấy không có sự nhất quán, chính vì thế mà Cố Thanh Từ gọi nguyên chủ là hàng nhái.

Chi Tuế muốn xem xem bây giờ cô ta còn dám nói những lời đó nữa không.

Chi Tuế ở trên đường cố ý kéo dài thời gian, khi về đến nhà đã là 8 giờ 10 phút.

Dưới lầu của khu chung cư có một chiếc Bentley màu đen đỗ ở đó, bên cạnh xe là trợ lý Lâm đang lo lắng gọi điện thoại. Chi Tuế tiện tay tắt cuộc gọi của trợ lý Lâm.

Trong mắt Chi Tuế hiện lên nghiền ngẫm, một giây sau thần sắc biến đổi, lộ ra biểu tình lo lắng bất lực.

Chi Tuế chạy bộ đến bên cạnh xe, thở hổn hển, mồ hôi nhỏ giọt trên trán.

"Trợ lý Lâm, thật ngại quá, trên đường tôi bị kẹt xe." Chi Tuế giải thích.

Nghe thấy giọng nói, trợ lý Lâm quay lại nhìn Chi Tuế, nhất thời không kịp phản ứng.

"Cố tiểu thư, cuối cùng cô cũng tới, ông chủ đợi cô đã lâu." Trợ lý Lâm đứng ngây người một lát rồi mới phản ứng lại.

"Tri Hành đến chưa?" Chi Tuế càng thêm sốt ruột, trong đôi mắt hạnh hiện lên vẻ hoảng loạn, cô thò đầu vào trong xe, đυ.ng phải ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông.

Đôi mắt phượng của người đàn ông trong xe cực kỳ lạnh lùng, khuôn mặt không chút thay đổi nhưng dường như đang cực kỳ tức giận. Nhìn cách ăn mặc của Chi Tuế, hắn cau mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn.

Chi Tuế co rúm lại, sợ hãi mở miệng: "Tri Hành, xin lỗi, em sai rồi."

Yến Tri Hành liếc Chi Tuế một cái, lạnh lùng nói: "Lên xe."

Chi Tuế như được đại xá, lặng lẽ thở ra một hơi rồi lên xe.

Chi Tuế ngồi trên xe, thân thể căng thẳng, rất dè dặt, một câu cũng không dám nói.

Chi Tuế lén liếc nhìn Yến Tri Hành, thử thăm dò hỏi: "Tri Hành, sao hôm nay anh có thời gian đến đón em thế? Có phải là bởi vì hôm nay là kỷ niệm 3 năm chúng ta ở bên nhau không?"

Yến Tri Hành sửng sốt, nhướng mày nói: "Ừ."

Chi Tuế cười tươi như hoa: "Em biết mà, Tri Hành nhất định sẽ nhớ."

Nhớ rõ cái quỷ, Yến Tri Hành hoàn toàn không nhớ gì cả. Mấy năm qua, hắn chưa từng tổ chức kỷ niệm ngày quen nhau cùng với nguyên chủ. Nguyên chủ đã chờ đợi từ năm này qua năm khác, hết lần này đến lần khác nhưng nhận lại chỉ là sự thất vọng. Lần này nếu không phải vì nhu cầu cơ thể, hắn cũng sẽ không tìm đến nguyên chủ.

"Tri Hành, vì ngày kỷ niệm hôm nay, em đã cố ý ăn mặc một phen, anh thấy em có giống như lúc chúng ta gặp mặt lần đầu không?" Chi Tuế cười dịu dàng, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy niềm vui. Nói xong hai má cô tự giác đỏ lên, cúi đầu thẹn thùng.

"Ừm, rất giống." Yến Tri Hành cố gắng nhớ lại dáng vẻ trước kia của Chi Tuế, nhưng phát hiện bản thân không thể nhớ ra chút gì. Hắn nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Chi Tuế, trong mắt thoáng qua chút phức tạp, lòng mềm đi vài phần.

Những lời nói của Chi Tuế như làm dịu đi trái tim của Yến Tri Hành. Hắn không truy cứu chuyện Chi Tuế thay đổi phong cách, nghĩ rằng cô làm vậy chỉ vì kỷ niệm ngày quen nhau.

Chi Tuế biết Yến Tri Hành không thích nói nhiều, nên sau đó cô cũng không nói thêm gì nữa.

Xe rất nhanh đã đến biệt thự.

Yến Tri Hành và Chi Tuế bước vào biệt thự. Hôm nay tâm trạng của Yến Tri Hành rất tốt, vừa vào đến phòng khách, hắn đã bế Chi Tuế lên và đi thẳng vào phòng ngủ. Chi Tuế khẽ thốt lên một tiếng ngạc nhiên, sau đó hai má đỏ bừng, vội vùi đầu vào ngực Yến Tri Hành.

Nhìn người con gái e thẹn trong lòng, khóe môi Yến Tri Hành khẽ nhếch lên.

Trong phòng ngủ, một mảnh kiều diễm ướŧ áŧ.

"Đại nhân, cái này... đúng là... không thể nhìn, không thể nhìn!" Bát Lượng đỏ mặt nói.

"Chuyện này thì có gì đâu, Bát Lượng, sau này ngươi đi theo ta nhất định có thể mở mang tầm nhìn." Lúc này, Chi Tuế đã rời khỏi cơ thể của nguyên chủ, đứng trong không gian hỗn độn. Cơ thể của nguyên chủ chỉ dựa vào một tia tiên khí để chống đỡ.

"Đại nhân, Yến Tri Hành tìm đến nguyên chủ chỉ vì chuyện này thôi sao?" Bát Lượng không còn xấu hổ nữa mà tức giận nói.

“Bát Lượng, ngươi còn nhỏ, không hiểu những chuyện này. Yến Tri Hành nhìn có vẻ tình sâu nghĩa nặng với Cố Thanh Từ, nhưng thực ra không hơn gì chuyện này. Nếu hắn thật sự yêu Cố Thanh Từ, bất kể có hiểu lầm gì, hắn đã sớm đến Mỹ tìm cô ấy rồi. Nhưng hắn thì sao? Tìm thế thân, đổi bạn gái, bận rộn không ngớt. Hắn thích Cố Thanh Từ, nhưng không đủ để yêu, người mà hắn yêu nhất chính là bản thân mình. Hắn không thể vứt bỏ lòng tự trọng và thể diện của mình.” Chi Tuế lạnh lùng chê bai tình cảm của Yến Tri Hành dành cho Cố Thanh Từ không đáng một xu.

Chi Tuế cười mê hoặc lòng người, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: “Việc hắn bao dưỡng nguyên chủ, chưa chắc đã là vì si tình với Cố Thanh Từ, mà giống như một loại chấp niệm. Tựa như một đứa trẻ muốn có được viên kẹo, không có được thì nó sẽ biến thành nỗi ám ảnh. Điều ta phải làm chính là khiến hắn hoàn toàn yêu ta, sẵn sàng vì ta mà từ bỏ lòng tự trọng và thể diện. Dù cho ta chà đạp tình yêu của hắn, coi nó như rác rưởi thì hắn vẫn sẽ ngoan ngoãn đến bên ta. Ta muốn hắn phải đau thấu tâm can, cả đời khó quên."

Bát Lượng nghe xong, nửa hiểu nửa không: “Đại nhân, ý người là khiến hắn yêu người, sau đó bỏ rơi hắn? Giống như cách hắn đối xử với nguyên chủ?”

“Đúng rồi, Bát Lượng thật thông minh. Nhưng vì yêu mà đau buồn, vì yêu mà sợ hãi. Ta hy vọng ngươi mãi mãi không cần hiểu những thứ tình yêu rắc rối này.” Chi Tuế nhìn dáng vẻ ngây thơ của Bát Lượng, trong lòng cảm thấy thương yêu.

Bát Lạng gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đại nhân, Bát Lượng không hiểu.”

Chi Tuế cười dịu dàng: “Không sao, đi theo ta, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt.”

Chi Tuế cảm thấy mệt mỏi, ngồi trong không gian giả vờ chợp mắt, Bát Lượng đứng bên cạnh phe phẩy quạt cho cô.

Bên ngoài không gian, cảnh xuân phơi phới.