Thủy Quái nhồi nhét tất cả những gì nó nhìn thấy vào trong video giám sát, run rẩy hỏi: “Tôi… tôi có thể đi được chưa?”
“Đương nhiên rồi.” Nguyễn Thanh Loan buông tay khỏi cổ Thủy Quái, cười xán lạn, “Hôm nay thật sự làm phiền Thủy Quái tiên sinh rồi.”
Thủy Quái điên cuồng lắc đầu: “ Không có gì, không có gì.”
Nguyễn Thanh Loan yêu cầu bảo vệ chuyển toàn bộ video lưu trữ trong camera này vào điện thoại của cô.
Video ghi lại từ lúc Hạ Vân An ngồi bên cạnh hồ, đưa tay chọc vào cá, rồi bất ngờ ngã xuống nước. Cho đến khi Nguyễn Thanh Loan nhảy xuống cứu cậu bé, tất cả đều rất rõ ràng.
Trên đường trở lại bệnh viện, Nguyễn Thanh Loan chậm rì rì mà soạn bài đăng trên Weibo.
“Có video làm chứng, tôi thực sự là đi cứu người mà ~”
Ngay khi chuẩn bị nhấn đăng thì bất ngờ có một cuộc gọi đến, hiển thị trên màn hình là ‘Trợ lý cuộc sống của chồng yêu’.
Nguyễn Thanh Loan nghiêng đầu, nhấc máy: “Xin chào ~”
“Phu nhân, Hạ tổng hiện đang ở bệnh viện thăm tiểu thiếu gia.” Trợ lý lịch sự nói, “Cần tôi cử người đến đón cô không?”
Ba của thằng nhóc đó đến rồi sao? Nguyễn Thanh Loan đáp: “Không cần đâu, tôi sẽ đến ngay.”
Cúp điện thoại, Nguyễn Thanh Loan suy nghĩ một lúc về diện mạo của Hạ Kinh Mặc, nhưng trong đầu cô chỉ toàn là một đám sương mù, chẳng thể nhìn rõ chút nào.
Cô lên mạng tìm kiếm khắp nơi cũng chỉ tìm được một bức ảnh chụp từ phía sau, chỉ thấy được gáy và tai.
Thật sự quá bí ẩn, Nguyễn Thanh Loan hơi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự tò mò.
Hai vệ sĩ và trợ lý đang đứng ở cửa phòng bệnh.
Nguyễn Thanh Loan mỉm cười vẫy tay: “Chào buổi tối nhé ~”
Trợ lý Tần mỉm cười lịch sự mở cửa: “Chúc phu nhân buổi tối tốt lành, Hạ tổng đang đợi cô, mời phu nhân vào.”
Nguyễn Thanh Loan lại lấy điện thoại ra xem lại bức ảnh mờ ảo của bóng lưng đó một lần nữa, rồi mới đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào cửa, Nguyễn Thanh Loan liền nhìn thấy cái gáy và tai quen thuộc.
Nguyễn Thanh Loan mỉm cười rạng rỡ, ôm lấy cánh tay anh: “Chồng yêu, chào buổi tối nhé ~”
“Hả?” Người đàn ông quay lại, hoảng hốt lùi lại hai bước, suýt nữa đυ.ng phải giường bệnh, “Chị dâu, em là Nguyên Gia.”
Bị Nguyễn Thanh Loan ôm lấy cánh tay, Hạ Nguyên Gia mặt đỏ bừng, chỉ về phía ghế sofa nói: “Anh trai ở bên đó.”
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa đang lật tài liệu, ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên một nụ cười chế giễu: “Nguyễn Thanh Loan, đầu óc cô bị ngâm nước hỏng rồi à?”
Nguyễn Thanh Loan chớp chớp mắt, im lặng buông tay, nụ cười có phần ngại ngùng: “Xin lỗi, nhận nhầm chồng rồi.”
Khóe miệng Hạ Nguyên Gia co rút lại, ‘chồng’ mà cũng có thể nhận nhầm sao?
“Anh, em xuống dưới chờ anh, hai người từ từ nói chuyện.” Nhận thấy không khí có vẻ không ổn, Hạ Nguyên Gia nép sát vào góc tường, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Nguyễn Thanh Loan chăm chú quan sát người chồng phàm nhân của mình, Hạ Kinh Mặc với khuôn mặt lạnh lùng, quanh thân toát ra khí chất tài giỏi.
Cảm giác khi nhìn anh khiến cô có một sự quen thuộc và gần gũi khó tả...
“Nguyễn Thanh Loan, tại sao Hạ Vân An lại nằm ở đây, những tin đồn trên mạng là sao?” Hạ Kinh Mặc dùng đôi mắt phượng sắc bén lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Thanh Loan.
Nói đến cái này, Nguyễn Thanh Loan mở video ra, tiến lại gần Hạ Kinh Mặc.
“An An khi chơi bắt cá đã rơi xuống nước, tôi vất vả lắm mới cứu được An An lên, sao có thể hại An An được chứ.”
Khoảng cách đột ngột rút ngắn khiến Hạ Kinh Mặc căng người, sự lạnh lẽo tỏa từ đầu lông mày của anh.
Nguyễn Thanh Loan hoàn toàn không nhận ra, chỉ tay vào video và tự tin nói: “Xem đi, đây mới là bằng chứng đầy đủ!”
Trong video, Nguyễn Thanh Loan không chút do dự nhảy xuống cứu người. Sau khi lên bờ, dù bản thân cũng run rẩy vì lạnh, cô vẫn lập tức quấn khăn tắm cho Hạ Vân An trước.
Hạ Kinh Mặc khẽ hạ mắt, không hỏi thêm gì nữa: “Xử lý sạch sẽ những tin đồn trên mạng.” Anh đóng tài liệu lại rồi bước ra ngoài.
Nguyễn Thanh Loan bất ngờ nắm lấy tay Hạ Kinh Mặc, anh quay lại, ánh mắt lạnh lẽo như sắp hóa thành vật thể thật, giọng điệu lạnh lùng: “Buông tay ra.”
“Tôi chỉ muốn nói với anh, hạng mục mà anh vừa xem, sẽ thua lỗ rất nhiều tiền, tốt nhất là rút lui kịp thời để cắt lỗ." Nguyễn Thanh Loan cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt, buông tay ra, ngạc nhiên nhìn Hạ Kinh Mặc.