Hàn Nhã nghe vậy, mặt lộ vẻ trầm tư. Cô đã từng nghe qua về chuyện nhà họ Sở. Nghe nói, trước đây Sở Tiêu Dật muốn trở thành ca sĩ nên đã từng cãi nhau rất gay gắt với bố mình là Sở Gia Đống, ông vẫn luôn luôn canh cánh trong lòng chuyện con trai từ bỏ việc học. Dù giờ đây Sở Tiêu Dật đã thành công rực rỡ nhưng không có nghĩa là những mâu thuẫn trong quá khứ đã hoàn toàn được hóa giải.
Hàn Nhã an ủi: “Cô yên tâm, thực ra thiên tài không có gì bí ẩn đâu. Hiện nay, cả trong và ngoài nước đều nghiên cứu rất sâu về trẻ vượt trội. Nếu Tiêu Tiêu thực sự có trí tuệ vượt xa bạn bè cùng trang lứa hoặc có tài năng đặc biệt thì việc học thêm cũng là điều tốt, học ít mới là lãng phí đứa nhỏ…”
“Cô có nghe nói đến lớp thiếu niên của trường Bát Trung chưa? Đó là nơi chuyên tuyển chọn những đứa trẻ vượt trội ở độ tuổi thích hợp, tạo môi trường học tập phù hợp cho các em. Nếu để trẻ vượt trội học trong lớp bình thường thì ngược lại dễ làm các em chán học vì khả năng của chúng vượt xa bạn bè cùng lớp, cảm thấy học không đủ thỏa mãn, cho rằng trường học thật nhàm chán.”
Tiêu Bích gật đầu cười: “Em là chuyên gia trong lĩnh vực này nên cô mới nhờ em tới xem thử.”
Hàn Nhã đáp: “Vậy để em gặp Tiêu Tiêu trước đã, đúng lúc em cũng mang theo mấy bài kiểm tra…”
Còn chưa nói dứt câu, Hàn Nhã bỗng thấy một cái đầu nhỏ ló ra từ sau bức tường không xa. Cô khẽ ngẩn người. Bé gái đó trông như búp bê bằng ngọc, đôi mắt to sáng ngời, rõ ràng tuổi còn nhỏ nhưng đang tò mò núp sau tường lén quan sát, khiến người ta liên tưởng đến meme “âm thầm nhìn lén”.Tiêu Bích nhìn theo ánh mắt của Hàn Nhã thì lập tức thấy Sở Tiêu Tiêu đang trốn sau tường, liền cất tiếng gọi: “Tiêu Tiêu, con trốn ở đó làm gì?”
Sở Tiêu Tiêu cắt mái bằng, tóc được cột gọn gàng phía sau. Khuôn mặt nhỏ tròn như nắm xôi, giọng nói ngọt ngào: “Mẹ ơi, con muốn sang nhà chị Dương Ân chơi.”
“Lát nữa ăn cơm xong rồi hẵng đi, trước tiên qua đây chào chị Hàn Nhã đã.”
Sở Tiêu Tiêu dò xét Hàn Nhã một hồi, mắt chớp chớp, dường như đang quan sát gì đó. Hàn Nhã thấy cô bé đáng yêu ngoan ngoãn bèn chủ động lên tiếng, cười nói: “Chào Tiêu Tiêu, chị là Hàn Nhã, từng là học trò của mẹ em.”
Đôi mắt của Sở Tiêu Tiêu như viên ngọc sáng long lanh, cô bé chăm chú nhìn Hàn Nhã một lúc lâu, khiến đối phương có chút sững sờ.