Thẩm Nghi xoa xoa giữa mày, đang định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thì nghe thấy tiếng ồn liên tục từ bên ngoài.
Anh nhìn theo âm thanh của đám đông, lại thấy người xuất hiện ở lối ra đúng là người mà anh chờ.
Thẩm Nghi xuống xe, bước nhanh về phía trước, vừa định chào hỏi thì tầm mắt anh dừng lại ở người đứng sau.
Đó là nhan sắc đẹp nhất mà anh từng thấy trong đời, là vẻ đẹp không thể tưởng tượng nổi dù đã dùng hết tâm trí.
Sự tinh túy của núi non, mặt trời, mặt trăng, tạo hóa của thần, tất cả đều hội tụ trên một người.
Vẻ đẹp kiều diễm, không thể nào tả xiết. Thời thượng cổ chưa từng có, thế gian chưa từng thấy.
Chỉ một cái nhìn, đã khiến Thẩm Nghi mất hồn mất vía, ngẩn ngơ không biết hôm nay là ngày gì.
“Cậu là?”
Mẹ Dung nhìn chàng trai trẻ anh tuấn lạ mặt đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, hỏi với vẻ không hiểu.
Khi thấy ánh mắt si mê trong mắt chàng trai, mẹ Dung vội vàng bảo Dung Ngọc đứng sau lưng, ánh mắt bà nhìn chàng trai thêm phần dò xét và cảnh giác.
Không tốt!
Cảm nhận được tâm trạng của mẹ Dung, trong lòng Thẩm Nghi căng thẳng, đầu óc lập tức tỉnh táo, vô cùng hối hận vì vừa rồi mất kiểm soát, để lại ấn tượng không tốt trong mắt mẹ vợ tương lai ngay lần gặp đầu tiên.
Thẩm Nghi ổn định tâm trí, không dám nhìn thiếu nữ nữa, vội vàng mở miệng giải thích: “Chào dì, cháu là Thẩm Nghi, cháu đến đón mọi người.”
“Thẩm Nghi, là gia tộc Thẩm ở Yến Tây?” Nghe được tên Thẩm Nghi, mẹ Dung cảm thấy có chút quen thuộc, suy nghĩ kỹ thì nhớ ra con trai lớn của gia tộc Thẩm tên Thẩm Nghi.
Thẩm Nghi gật đầu, rồi lấy ra gia huy gia tộc Thẩm, lúc này mẹ Dung mới yên lòng, xác nhận được danh tính của anh, chỉ là đối với người đến không phải Phó Hàn Xuyên, trong lòng bà có chút ít do dự cùng không vui, vừa định mở miệng dò hỏi thì nghe thấy Dung Ngọc lên tiếng:
“Mẹ, chúng ta lên xe rồi nói sau nhé. Đừng để ông ngoại đợi lâu.”
Giọng nói trong trẻo dễ chịu của cô gái vang lên, mềm mại như gió tháng hai, tựa như viên ngọc rơi trên đĩa, như âm thanh tiên nữ từ thiên đình tuôn xuống, dễ nghe đến mức không thể tưởng tượng nổi, khiến người ta say mê, hận không thể dâng tặng mọi thứ, chỉ cầu mong được nghe thêm vài câu từ giọng nói của cô.
Ngồi trên xe, Dung Ngọc tựa đầu vào cửa sổ và thϊếp đi.
Tóc dài đen như mực rũ xuống, mềm mại mượt mà chạm đến thắt lưng, đôi mày như vẽ, gương mặt như hoa, làn da trắng như tuyết, như băng, lại tựa như ánh trăng sáng làm nổi bật viên ngọc, thiếu nữ từ trên xuống dưới mỗi nơi đều đẹp đến mức khiến người ta kinh tâm động phách.
Thông qua gương chiếu hậu của ghế trước, Thẩm Nghi thản nhiên dùng ánh mắt chiếm đoạt lấy vẻ đẹp của cô, đôi mắt sau lớp kính dần trở nên sâu thẳm.
Đặc biệt là trong chiếc xe kín mít, một mùi hương nhẹ như tuyết, như hoa sen, nhẹ nhàng lan tỏa khắp nơi, khiến Thẩm Nghi trong lòng ngứa ngáy, hơi thở cũng nặng nề hơn vài phần.
‘Thật đẹp…’
Thẩm Nghi lặng lẽ nghĩ, khóe miệng bỗng nở một nụ cười, đôi mắt nhìn vào gương chiếu hậu đã sâu thẳm như biển cả, đen đến kinh ngạc.
Anh lặng lẽ nhìn thiếu nữ trong gương, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Nói thật, anh phải cảm ơn Phó Hàn Xuyên nếu không có hắn, làm sao anh có thể phát hiện ra báu vật như vậy, anh nhất định sẽ thay Phó Hàn Xuyên chăm sóc cô thật tốt, coi như để trả ơn Phó Hàn Xuyên.