Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
THẾ GIỚI 1: VÙNG ĐẤT HOANG VU.
Bạch Lạc tỉnh dậy và phát hiện một tình huống hoàn toàn không thích hợp.
Hai ba đều không ở bên cạnh. Xung quanh chỉ toàn một màu trắng xóa. Mọi thứ, ngoại trừ bé, dường như đều biến mất.
Con gấu bông nhỏ mà bé yêu thích nhất — cũng không thấy đâu.
Chiếc khăn lông mang mùi của ba, thứ luôn khiến bé cảm thấy yên tâm, cũng biến mất.
Đối với một đứa trẻ ba tuổi như Bạch Lạc, đây là một trải nghiệm cực kỳ đáng sợ.
Bé mở to đôi mắt tròn xoe, đen láy như hai viên ngọc lớn. Ban đầu, bé chỉ tò mò, nhìn trái rồi nhìn phải, ngây thơ quan sát thế giới trắng xóa này. Nhưng dần dần, Bạch Lạc nhận ra nơi này không có ba, không có bất cứ thứ gì quen thuộc. Cảm giác bất an và lo lắng bắt đầu xâm chiếm.
Bé cuống quýt đứng dậy, nhưng đôi chân mũm mĩm lại không vững, chân trái giẫm lên chân phải. Bịch! Một tiếng, Bạch Lạc ngã nhào xuống đất.
"Ôi..."
Đầu gối bị đau khiến bé tủi thân, nấc lên vài tiếng.
Thông thường, trong những lúc thế này, ba sẽ xuất hiện ngay lập tức. Ba sẽ kiểm tra nơi bé ngã, nhanh chóng bế bé lên, ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
Nhưng giờ đây, chẳng ai xuất hiện cả.
"Ba? Ba..."
Bé cất tiếng gọi, giọng nhỏ xíu như sắp khóc.
"Mọi người... đi đâu rồi?"
Bạch Lạc bắt đầu sợ hãi thật sự. Cảm giác hoảng loạn dâng lên khi bé nhận ra mình hoàn toàn bất lực.
Ô ô ô, đây là đâu vậy? Tại sao mình lại ở đây? Tại sao ba nhỏ và ba lớn đều không thấy?
"Ba ơi... con sợ... con sợ lắm..."
Bé nức nở, nước mắt chực trào. Đầu gối vẫn còn đau, nhưng cảm giác mất đi ba còn đáng sợ hơn nhiều.
Cảm xúc sợ hãi trào dâng, bé không thể nhịn được nữa, bật khóc lớn.
"Hu hu... Con sợ... Ô oa oa... Ba ơi, con sợ lắm!"
Giữa tiếng khóc nức nở, gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Lạc vẫn đáng yêu đến nao lòng.
Làn da trắng mịn pha chút hồng phấn, mái tóc xoăn nhẹ màu nâu mật ong tự nhiên. Đôi mắt đen tròn, long lanh như hai viên ngọc, với hàng lông mi dày cong vυ't.
Khuôn mặt bầu bĩnh, hai má phúng phính như hai chiếc bánh bao vừa mềm mại vừa tròn trịa. Nhìn chỉ muốn đưa tay nhéo một cái, hay thậm chí... cắn thử xem có "mềm mại" như tưởng tượng không.
Bạch Lạc ngồi đó, bàn tay bé xíu dụi dụi đôi mắt đẫm nước, tiếng khóc vang vọng giữa không gian trắng xóa. Bé chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết một điều: Không có ba bên cạnh, thế giới này thật sự rất đáng sợ.
Bạch Lạc khóc, tiếng khóc vang lên như một con búp bê sứ bị bỏ rơi bên vệ đường, tinh xảo nhưng nhỏ bé và yếu ớt. Bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ không khỏi cảm thấy xót xa.
Bé cứ thế khóc mãi, tiếng nấc kéo dài tưởng chừng không dứt. Đến khi đầu gối không còn đau nhói, Bạch Lạc mới từ từ bò dậy. Vừa khóc, bé vừa bước chậm chạp về phía trước, mỗi bước chân đều run rẩy.
Nhưng thế giới trắng xóa xa lạ này lại chỉ là khoảng không gian trống.
Bạch Lạc không hiểu đây là đâu. Bé chỉ biết mình cần phải đi, tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng vừa đi được vài bước, "cốp" một tiếng, đầu bé đυ.ng mạnh vào thứ gì đó vô hình.
Nỗi đau bất ngờ khiến bé khóc càng to hơn.
Đôi tay mũm mĩm vươn lên, bàn tay nhỏ bé ôm lấy trán, cố gắng tự xoa dịu.
"Hu hu… Không đau, không đau mà… Ôi đau quá! Ba ơi… đau quá!"
Giữa tiếng khóc nức nở của bé, một giọng nói đột ngột vang lên trong không gian.
“Ai đang khóc vậy?”
Âm thanh vang vọng, lạnh lùng và cứng nhắc như tiếng máy móc, mang theo một sức mạnh kỳ lạ khiến Bạch Lạc sợ đến mức ngây người. Tiếng nức nở ngay lập tức im bặt, nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên má.
"… Ai… ai vậy?"
Bé run rẩy hỏi, giọng vẫn nghèn nghẹn. Chiếc ngực nhỏ vẫn còn phập phồng theo từng nhịp hít sâu.
“Nhóc có thể nghe thấy tôi không, Bạch Lạc?”
Giọng nói ấy lại vang lên, lần này gọi đúng tên của bé.
Dù âm thanh kia xa lạ và kỳ quái, nhưng việc nghe thấy tên mình khiến Bạch Lạc không khỏi cất tiếng hỏi lại: "… Oa… oa, chú là ba sao?"
Do vừa khóc lớn, giọng nói của bé có chút ngọng nghịu, mơ hồ. Giây phút này, bé chỉ mong mỏi tìm lại được ba của mình.
“Tôi không phải ba của nhóc. Ba của nhóc đã rời khỏi nơi này.”
... Rời khỏi?
Lời này có ý gì? Ba đã bỏ bé lại đây và đi mất sao?
“Ba của nhóc sẽ không quay trở lại nữa.”
Đôi mắt Bạch Lạc tròn xoe, ánh lên vẻ kinh ngạc và hoảng hốt. Những lời nói trắng trợn như vậy vượt quá khả năng hiểu của bé.
Ba sẽ không trở về nữa? Tại sao? Ba không cần bé nữa sao?
"… Không thể nào!"
Bạch Lạc đột ngột hét lên, phản bác kịch liệt.
"Chú nói dối! Ba sẽ không bỏ rơi Lạc! Chú là người xấu, chú nói bậy bạ!"
"Tôi không phải người xấu. Tôi là hệ thống số 001.”
Giọng nói lạnh lùng vẫn bình tĩnh vang lên.
“Ba của nhóc không phải không cần nhóc. Có những lý do khác khiến ba nhóc phải rời đi. Để tôi giải thích rõ cho nhóc.”
Giải thích cho một đứa trẻ ba tuổi hiểu toàn bộ sự việc quả thực không dễ dàng. Hệ thống từ tốn, cẩn thận giảng giải từng điều một.
Hóa ra, thế giới mà Bạch Lạc đang sống không phải là một thế giới thật sự. Nó chỉ là một trong những "thế giới xuyên nhanh," được tạo ra từ vô số cốt truyện trong những cuốn tiểu thuyết.