Đang trong giấc ngủ, Bảo Hoa không nhịn được mà rùng mình một cái.
Nàng từ từ mở mắt ra, nhận thấy mình lại ngủ gục trên chiếc ghế.
Chắc là do tối qua quá mệt mỏi…
Trong đầu Bảo Hoa thoáng hiện lên ký ức đêm qua, ngón tay đang vuốt tóc không kìm được mà run lên một chút.
Tối qua là sinh nhật của Tuyên Quốc Công, cả gia đình và khách khứa gần như đều uống say mèm.
Sau đó, Tam công tử cầm theo bình rượu say khướt một mình bỏ đi khiến các nha hoàn trong Tú Xuân viện hoảng hốt chạy đi tìm.
Là Thuần Tích đã nói với Bảo Hoa, Tam công tử có thể đã đi về phía Tây. Bảo Hoa liền theo con đường nhỏ hướng Tây mà tìm.
Kết quả, nàng quả thật nhờ ánh trăng mờ mịt mà nhìn thấy bóng dáng của Tam công tử từ xa.
Tam công tử loạng choạng như sắp ngã.
Bảo Hoa vội vàng đuổi theo, chỉ thấy y đi vào một tòa viện hoang vắng.
Tòa viện này vốn là để tiếp khách lưu trú, nhưng vì vị trí quá hẻo lánh đã bị bỏ hoang từ lâu.
Bảo Hoa bước vào trong nhà, mò mẫm tìm kiếm. Cuối cùng tìm thấy Tam công tử đang ngã gục sau cửa.
Tam công tử trang phục xộc xệch, cơ thể nóng hầm hập vì rượu.
Nhưng rồi, hình ảnh bỗng chốc chuyển đi, vải lụa bị xé rách, mồ hôi nơi thái dương tuôn ra. Một bàn tay nóng rực mặc kệ lời cầu xin run rẩy của Bảo Hoa, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay mảnh mai, mềm mại của nàng...
Nàng không kìm được mà rùng mình lần nữa, không dám nghĩ lại những hồi ức đó.
Bảo Hoa từ từ đứng dậy, đôi chân dưới lớp váy vẫn còn run run, cơ thể mệt mỏi khó che giấu.
Nàng tự pha một chậu nước nóng cho mình, khép cửa lại.
Nàng cởi bỏ áo váy, thấy trên đó ngoài vết máu mơ hồ, còn có những dấu vết kỳ lạ khiến khuôn mặt nàng trở nên đầy vẻ phức tạp.
Quan trọng nhất là, thứ này đã bị người ta xé rách với lực mạnh cỡ nào.
Trong tủ của nàng chẳng có bao nhiêu bộ đồ, nếu mất chiếc này trời mưa cũng chẳng còn gì để thay.
Sau khi tắm rửa một cách đơn giản, Bảo Hoa thay một chiếc áo trong sạch. Sau đó lén lút ở trong phòng, lau sạch những vết không thể nhìn thấy trên trang phục.
Lúc này, cánh cửa gỗ yếu ớt bất chợt "cọt kẹt" một tiếng rồi bị ai đó đẩy vào.
Bảo Hoa bất giác cứng người, người mới đến cũng ngẩn người nhìn chiếc qυầи ɭóŧ trong tay nàng: "Bảo Hoa , chiếc quần này sao lại bị rách lớn thế này?"
Bảo Hoa phản ứng lại, lập tức nhấn hết đồ vật vào nước, mặt không đổi sắc nói: “Là do cô đột nhiên đẩy cửa vào, làm ta giật mình tay run lên mới làm hỏng đồ.”
Ngọc Lộ ngượng ngùng nói: “À, vậy thì vứt đi, hỏng thế này chắc không mặc được nữa đúng không?”
Vứt đi?
Bảo Hoa do dự.
“Không được, đây là mẫu thân ta tự tay may cho ta…”
Nàng ngập ngừng tìm một lý do.
Ngọc Lộ không suy nghĩ nhiều: “Ta có kim chỉ, là mẫu thân ta mua ở chợ với tám đồng tiền đồng, là loại chỉ bông tốt đấy, cho ngươi mượn may lại nhé.”
Bảo Hoa liên tục gật đầu, sợ nàng phát hiện ra điều gì khác thường.
Sau khi Ngọc Lộ giúp Bảo Hoa treo quần áo lên, nàng lại nói: “Ta qua đây là muốn nói với ngươi một tiếng, Thuần Tích tỷ tỷ bảo ngươi buổi trưa đi cùng Chi Hương đến Thâm Xuân viện một chuyến.”
Bảo Hoa đáp một tiếng, rồi nàng quay lại làm việc.
Quay về phòng, Bảo Hoa không nhịn được mà lấy đồng tiền đồng trên đầu giường ra, lật qua lật lại đếm đi đếm lại.
Đếm vài lần xong, vẫn chỉ có mười đồng.
Bảo Hoa nhớ lại lời Ngọc Lộ mới nói nàng ấy đã mua chỉ với tám đồng tiền, khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ ủ rũ.
Nàng thật nghèo.
Bảo Hoa cúi đầu xuống, đột nhiên thấy trên giường không biết từ lúc nào có một đồng tiền.