Má nàng nóng bừng, không biết đỏ đến mức nào.
Trong đầu như đặc quánh, nàng dụi đầu vào ngực y, khẽ nói:
“Đợi sau này ta làm thϊếp, sinh cho gia thật nhiều con. Sinh mỗi đứa, mỗi tháng được thêm một lượng bạc. Sinh đủ bảy đứa là có thể lĩnh trọn mười lượng. Đến lúc đó ta sẽ ngày ngày mua vòng tay cho gia…”
Nàng mơ màng bày tỏ, ngỡ rằng việc đem tiền yêu thích của mình tiêu cho y chính là lời tỏ tình hay nhất. Lại quên mất, người phát bạc cho nàng, chẳng phải chính là y sao.
Nàng ham tiền, những khoản bạc ấy trong lòng nàng đã sớm tính toán rõ ràng.
Mai Tương thu lại chuỗi vòng tay đáng giá ngàn vàng, bị lời ngốc nghếch của nàng chọc cười.
Nàng đúng là thứ không đáng giá.
Rẻ mạt mà hèn kém.
Bảo Hoa nói được nửa chừng, chợt im bặt.
Bởi lúc này nàng nhận ra đối phương dường như có điều khác lạ.
Y mất kiên nhẫn, bóp cằm nàng, lại cười khẽ, hơi thở nóng rực phả vào tai nàng.
“Ngươi muốn, thì tự mình làm đi.”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn khiến tim nàng đập càng nhanh.
Nhưng nghĩ đến chuyện đêm đó, giống như vừa lên mây vừa rơi xuống địa ngục, nàng không khỏi cứng đờ cả người.
Bảo Hoa bị đẩy ra.
Mai Tương chỉnh lại vạt áo, như thể rất ghét bỏ, không đợi nàng đáp lại mà xoay người bước ra ngoài.
Y lấy lại đồ của mình, bóng dáng đen thẫm dưới ánh trăng chợt lóe, biến mất khỏi cửa.
Đến khi Bảo Hoa phản ứng lại, người đã chẳng còn bóng dáng.
Nàng bước ra cửa, chợt nghĩ, hình như mình vừa làm Tam công tử tức giận.
Nàng ngẩn người suy nghĩ, chẳng lẽ Tam công tử sẽ không để ý đến mình nữa?
Mang theo nỗi lo lắng ấy, nàng quay về, ngủ một mạch đến sáng.
Nhưng Thuần Tích ở cùng phòng với nàng, quầng mắt xanh xao, trông như cả đêm chẳng ngủ được.
Người khác không biết, nhưng Thuần Tích thì rõ ràng.
Chi Hương, người nàng dẫn đến gặp phu nhân, e rằng chẳng mấy chốc sẽ nổi lên từ ao nước, bị người khác phát hiện.
Phu nhân không thể xác nhận Nhị công tử có bị phá thân hay chưa, nên không dám động thủ với hắn.
Lỡ mất cơ hội tốt, phu nhân không nuốt trôi cơn giận này.
Thuần Tích dù còn hữu dụng, nhưng vẫn bị một trận đòn độc không để lại dấu vết.
Còn Chi Hương, trực tiếp mất mạng thay nàng.
Bảo Hoa mơ màng chải mái tóc rối bù, không hề nhận ra cảm xúc của Thuần Tích.
Khi Mai Khâm thức dậy, hạ nhân sớm đã chuẩn bị chậu nước, khăn nóng đầy đủ.
Hôm nay Mai Khâm không có việc gì, dùng xong điểm tâm liền vào phòng phía đông đọc sách.
Nhưng y phát hiện Bảo Hoa cứ đứng nấp sau chiếc tủ, thỉnh thoảng lại lén nhìn, khiến y không thể làm ngơ.
Y không khỏi mỉm cười, gọi nàng đến trước mặt.
Tối qua là Tử Ngọc trực đêm, Bảo Hoa không qua, nhưng y cũng không cố ý bảo Tử Ngọc gọi nàng.
“Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?”