Chu Dật vô cùng ngạo mạn, nhưng khi nhìn thấy Doãn Thu Phong, lại tỏ ra rất vui vẻ.
"Doãn lão bản? Bộ đồ hôm nay của ngươi không tệ, làm cho ta một bộ đi!" Ngữ khí đầy kiêu ngạo, nhưng người thông minh đều nghe ra được vài phần thân thiết.
Doãn Thu Phong không nhịn được cười, nghĩ thầm: Người này đã hơn hai mươi tuổi rồi mà sao cứ như đứa trẻ con vậy.
"Thôi được, chỉ là một bộ Hán phục, vài trăm đồng bạc mà thôi." Hơn nữa, Chu Dật cũng được coi là "cá lớn" mà hắn câu được.
Chu Dật tiến lại gần, "Vừa hay gặp được ngươi, Doãn lão bản, cùng bản vương ăn bữa cơm trưa đi."
"Quận vương gia, xin tự trọng một chút. Hôm nay Doãn huynh là khách của ta."
Một bên là "cùng ăn cơm", bên kia là "mời dùng cơm", sự khác biệt quả là rõ ràng.
Chu Dật không ưa kiểu cử xử quy củ như thế của đám thế gia tử. "Bản vương có chuyện làm ăn lớn muốn bàn với Doãn lão bản, ngươi có muốn kiếm tiền không, Doãn lão bản?"
Doãn Thu Phong hơi ngại ngùng, "Hôm nay đúng là đã nhận lời mời của Trần huynh trước. Nếu quận vương gia rảnh rỗi, hay là hai ngày nữa tới cửa hàng tạp hóa của ta? Đến lúc đó sẽ có một mẻ rượu ngon mới, đảm bảo còn ngon hơn lần trước nhiều."
"Lời này là thật sao?" Đôi mắt của Chu Dật sáng rực như ánh sao.
Mấy ngày nay, hắn đã thử hết mấy chai bia và rượu mạnh mua từ cửa hàng tạp hóa. Dù không quen uống bia lắm, nhưng cảm giác cũng rất đặc biệt, nhất là khi được ướp lạnh. Còn rượu mạnh thì lại càng khiến hắn yêu thích, chưa từng uống loại rượu nào mạnh như vậy, đúng chất rượu dành cho nam nhân thực thụ.
Doãn Thu Phong cam đoan, "Chắc chắn còn ngon hơn loại mà quận vương gia đang có."
Chu Dật cũng không nhất thiết phải ăn cùng bữa này, vì hôm nay hắn cũng đã có hẹn với người khác. "Được thôi, vậy hai ngày nữa ta sẽ tới."
Dễ dàng thuyết phục được đối phương, Doãn Thu Phong cũng thở phào nhẹ nhõm rồi cùng Trần Lăng Tiêu đến ghế riêng đã đặt trước.
Trần Lăng Tiêu khẽ nói, "Doãn huynh, thứ cho ta nói thẳng, ngươi nên hạn chế qua lại quá nhiều với An quận vương. Người này hành sự bất cần, dù mấy năm nay đã thu liễm không ít, nhưng vẫn không phải là người có thể kết giao sâu sắc."
Doãn Thu Phong biết Trần Lăng Tiêu là vì muốn tốt cho mình, "Ta hiểu mà, Trần huynh. Chỉ là, những loài động thực vật trong sách vẽ của ta thật sự cần có người giúp sức để tìm kiếm. Lợi ích gắn liền, ta sẽ khống chế mức độ qua lại."
Trần Lăng Tiêu không nói thêm, chỉ gật đầu, "Trong sách của ngươi còn vài loại động vật, ta nhớ hoàng gia săn trường có nuôi. Chờ kính viễn vọng đến, ta sẽ xin ý chỉ của hoàng thượng."
"Thật sao?" Doãn Thu Phong phấn khích.
Nhân sâm nhỏ cưỡi trên vai hắn cũng nhảy cẫng lên, "Mấy loại lận? Thật là có mấy loại luôn hả?"
Trần Lăng Tiêu mỉm cười gật đầu, "Chuyện này không dám gạt Doãn huynh. Hơn nữa, ngươi cũng đoán được tại sao ta cần đợi kính viễn vọng đến trước khi xin chỉ rồi chứ?"
"Ta hiểu mà." Doãn Thu Phong đáp, "Cụ thể là mấy loại động vật vậy?"
"Thời tiết hiện tại có thể thuận lợi bắt sống khoảng hai, ba loại, nhưng việc này khá khó khăn."
Doãn Thu Phong khoát tay, "Ngày mai ngươi tới đây, ta có bẫy thú. Chỉ cần đặt ở khu vực hoạt động của chúng, che giấu dấu vết của con người, một hai ngày sau chắc chắn sẽ có kết quả."
Trần Lăng Tiêu kinh ngạc trước sự tiện lợi của bẫy thú, "Doãn huynh tin tưởng ta mà giao vật quý như vậy, có thực sự ổn không?"
"Không sao cả. Bẫy thú này vốn là để cho đi, ai dùng cũng như nhau. Ta không muốn vì lý do của mình mà những loài động vật ấy phải chịu tổn thương."
Dù chúng là con mồi trong hoàng gia săn trường, nhưng Doãn Thu Phong nghĩ chúng vẫn xứng đáng có số phận vốn dĩ của mình.
Không nên vì yêu cầu của mình mà khiến các quý nhân trong hoàng gia lùng bắt tận diệt chúng.
"Doãn huynh quả thật là người nhân hậu."
"Thôi, chúng ta bàn xem lần này sẽ đổi lấy gì đi. Hai ba loại động vật, ta có thể lén đưa cho ngươi thêm một chút nữa."
Trần Lăng Tiêu cười đến không ngậm miệng được. Đây là lần đầu tiên hắn kết bạn với một người có tính cách thú vị như vậy.
"Phụ thân ta nghiêng về cách đổi lấy phương pháp tăng sản lượng."
Doãn Thu Phong gật đầu, "Cách thì không thiếu, nhưng để ta làm một danh sách, ngày mai ngươi tới xem rồi quyết định."
Tăng sản lượng có thể thông qua lai tạo giống, nhưng quá trình này dài dòng. Hoặc có thể dùng phân bón hóa học, tuy hơi khó khăn nhưng không phải không làm được.
Còn có cách khác như kết hợp trồng lúa với nuôi cá, v.v...
Phương pháp hiện đại thì nhiều, nhưng Doãn Thu Phong trầm ngâm, "Ta nói thật, mấy cách tăng sản lượng không phải ngày một ngày hai là làm được. Ta nghiêng về phương án đổi lấy giống lương thực có năng suất cao hơn, ví dụ giống có thể cho năng suất 3.000 cân mỗi mẫu, có thể trồng vào mùa hè mà vẫn sống, không kén đất, thậm chí thích hợp cả đất cát, khả năng sinh trưởng mạnh mẽ, chịu hạn và rét, chỉ cần ba tháng là thu hoạch."
Trần Lăng Tiêu hơi bối rối, "Thật lòng mà nói, sản lượng 3.000 cân mỗi mẫu đúng là chưa từng nghe qua."
Nhưng lời Doãn Thu Phong nói đầy thuyết phục, hắn không thể không động lòng. "Ta sẽ về bàn với phụ thân."
Doãn Thu Phong bổ sung, "3.000 cân chỉ là sản lượng thấp nhất, chăm sóc kỹ lưỡng thì đạt 5.000 cân mỗi mẫu cũng không phải là vấn đề."
Trần Lăng Tiêu cắn răng, "Được, ta sẽ thuyết phục phụ thân đổi lấy giống lương thực này."
"Đừng lo lắng. Ta sẽ đổi cho ngươi loại dễ trồng nhất. Chỉ cần ngươi giúp tìm được hai, ba loại động vật, ta sẽ cho ngươi 800 cân giống lương thực."
Cả buổi trò chuyện kết thúc trong vui vẻ, họ còn cùng nhau ăn bữa trưa thịnh soạn. Doãn Thu Phong thậm chí còn đóng gói thêm một vài món mang về khiến Trần Lăng Tiêu áy náy sợ mình chiêu đãi không chu đáo.
Doãn Thu Phong chỉ cười, "Ta giữ lại để tối ăn. Nhà ta không ai nấu cơm, hâm nóng lại là được."
Trần Lăng Tiêu: "..."
Anh thực sự không hiểu người này nữa.
Chiều hôm đó, khi trở lại hiện đại, dịch vụ giao hàng nhanh cho chiếc kính viễn vọng đã đến. Cũng có một thùng gia vị lớn cho nhà họ Chu . Anh lại xuống núi một chuyến, sau đó ghé qua công ty môi giới để kiểm tra, và toàn bộ công việc trang trí đã được anh ủy thác cho công ty môi giới. Hành động khá nhanh, hôm nay vật liệu đã được chuyển vào, và vài công nhân đang bận rộn làm việc.
Anh không tham gia vào công việc quá nhiều, chỉ trò chuyện với công ty môi giới một chút rồi quay lại núi. Đương nhiên, xe không chỉ chở mỗi hàng hóa, anh còn ghé siêu thị mua một đống đồ dùng sinh hoạt.
Xe không đi trống rỗng, không lãng phí tiền xăng.
Khi trở lại núi, anh mở cửa tiệm. Một vài người dân làng cùng nhau đến mua gia vị.
“Muối đâu?” Một bác hỏi, “Nhà tôi sắp hết muối, tiện thể mua một gói.”
Doãn Thu Phong: “Có đó, tôi vào lấy cho bác, quên chưa bày ra.”
Vì bán muối không tiện trong thời cổ đại, anh chưa bày nó ra. Ở đây, lượng khách không nhiều nên anh cũng quên.
Khi họ đi rồi, Doãn Thu Phong mới nhớ đến nhân sâm và gia vị anh mang về hôm nay.
Thật lòng mà nói, ngoài Tiểu Củ Cải , anh chưa bao giờ thấy nhân sâm to như vậy.
Tiểu Củ Cải cũng lại gần, “Khô khốc, không mềm mại chút nào, vẫn là tôi dễ thương nhất.”
Sau thời gian sống cùng, Doãn Thu Phong đã hiểu tính cách của Tiểu Củ Cải , giống như một đứa trẻ, rất kiêu căng nhưng cũng rất đáng yêu.
Nhớ lại, Doãn Thu Phong trước đây còn làm công việc văn phòng, giờ thì đã nuôi ba đứa trẻ rồi.
Về phần nhân sâm, tạm thời không có khách. Anh tra giá một chút, nhân sâm 30 năm cũng không bán được giá cao, may là anh chỉ mang về hai cây, nhưng cũng không lỗ.
Nhân sâm 50 năm thì khác, anh tìm thấy thông tin có một cây bán đấu giá hơn một triệu.
Anh suy nghĩ một chút, ba cây nhân sâm 50 năm của mình đều có hình thức đẹp, nếu đem đi đấu giá sẽ không có vấn đề gì. Anh sẽ giữ lại, bây giờ không rảnh để tham gia các cuộc đấu giá.
Về gia vị, anh quyết định từ từ giao cho người mẫu chị.
Ngày hôm sau, Doãn Thu Phong vẫn mở cửa tiệm bán hàng như mọi khi. Nhưng hôm nay, bất ngờ là Trần Lăng Tiêu đã đến, bình thường anh ấy chỉ đến khi gần hết giờ bán hàng, hôm nay có lẽ là vì muốn nhận kính viễn vọng.
Doãn Thu Phong không nhịn được cười, bảo Chu Minh và Hà Hoa tiếp tục phục vụ khách, còn anh mời Trần Lăng Tiêu vào phòng khách.
“Kính viễn vọng đã đến rồi.” Doãn Thu Phong giải thích đơn giản, “Một cái dùng cho việc quan sát bình thường, còn một cái là kính thiên văn, có thể quan sát bầu trời đêm. Nhớ là, cái này không thể dùng vào ban ngày, sẽ làm hại mắt, nghiêm trọng có thể gây mù.”
Trần Lăng Tiêu ập tức cầm chiếc nhỏ hơn, nhìn qua cửa sổ của Doãn Thu Phong.
Những dãy núi xa xôi, trước đây chỉ thấy được những đỉnh núi mờ mờ, nhưng hôm nay, dùng kính viễn vọng, anh ấy có thể nhìn thấy rõ được chóp đền trên đỉnh núi.
Trần Lăng Tiêu há hốc miệng, “Thật là không thể tin được.”
Mặc dù không thể nhìn được đến ngàn dặm như trong truyền thuyết, nhưng ngọn núi đó cũng cách xa mười mấy dặm.
Mặc dù anh ấy rất muốn tin vào lời Doãn Thu Phong, nhưng khi thấy điều đó được xác nhận, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm.
Trần Lăng Tiêu gạc nhiên một lúc, “Xin hỏi, Doãn huynh, chiếc l*иg bẫy có thể giao cho tôi hôm nay không?”
Thật nhiệt tình?
Tiểu Củ Cải phấn khích, “Chủ nhân chủ nhân, tôi đã đặt trong kho, anh chỉ cần lấy ra là được.”
Chiếc l*иg bẫy, về ngoại hình cũng giống như l*иg thú thông thường, cách sử dụng khá đơn giản.
Trần Lăng Tiêu không lãng phí thời gian, ôm hai chiếc kính viễn vọng, lên xe ngựa, với tốc độ nhanh nhất vào cung.
Sáng sớm vừa kết thúc triều, Hoàng đế đang xử lý tấu chương trong thư phòng, còn một vị tướng mạo thô kệch cũng đang ở đó.
Khi nghe nói Thế tử Tĩnh Lan đến, Hoàng đế cũng hơi ngạc nhiên, vì hôm nay hắn không thấy Trần Lăng Tiêu trong triều, tưởng là hắn xin nghỉ phép.
Sao lại đến giờ này?
Hoàng đế bảo thái giám dẫn người vào, “Thế tử Tĩnh Lan hôm nay đến gặp trẫm có việc gì?”
Trần Lăng Tiêu trong mắt vẫn còn sự kích động, “Bệ hạ, thần có việc quan trọng xin bẩm báo, không biết bệ hạ có nghe qua tiệm hàng mới mở ở Thịnh Kinh không?”
☘️☘️☘️