Toàn Dân Cự Cá Cầu Sinh: Ta Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Cự Cá

Chương 4: Tôm bự

Chỉ là con tôm này hình thể lớn bất thường, nó to bằng cánh tay người trưởng thành, toàn thân màu đỏ, đầu còn có một đoạn gai nhọn tựa như dao nhọn.

Vết thương trên cánh tay Chu Văn, hẳn là bị gai nhọn cắt ra.

Nhìn thấy chỉ là một con tôm lớn, cảm giác sợ hãi của Chu Văn giảm bớt rất nhiều, tuy thể tích con tôm này rất lớn, nhưng cũng không có tính công kích nào, chỉ có thể ở tại chỗ không ngừng bật lên.

Cảm xúc sợ hãi biến mất, ngay sau đó là phẫn nộ. Chu Văn ôm tảo biển thật chặt, cánh tay đã bị con tôm lớn này rạch ra một vết thương thật dài, hắn lại không có vật phẩm chữa bệnh, xác suất vết thương bị nhiễm trùng cực lớn, làm không tốt sẽ chết vì nhiễm trùng vết thương.

"ĐM mày!"

Chu Văn càng nghĩ càng giận, hắn ôm lấy rương vật tư bên cạnh ném lên người con tôm.

Nhưng mà, hiệu quả sát thương cũng không lớn, bởi vì mặt đất mềm mại, lại thêm lớp giáp xác cứng rắn của tôm lớn, tổn thương rương vật tư tạo thành đều bị vách thịt hấp thụ.

Chu Văn liên tục đập vài cái, đều không có hiệu quả gì. Hắn tức giận đá con tôm ra xa một chút, để tránh tôm lớn nhảy lên lại đâm gai nhọn vào người mình.

Chu Văn không lãng phí thời gian với con tôm nữa, hắn xé một mảnh vải từ áσ ɭóŧ, bắt đầu băng bó cầm máu đơn giản cho vết thương.

Sau khi xử lý xong vết thương, Chu Văn bắt đầu tiếp tục ôm tảo biển, nhưng trước khi ôm sẽ dùng chân đá một cái, trên chân có giày, nhỡ đâu còn có tôm lớn ẩn nấp trong rong biển, có thể sớm phát hiện, cũng không đến mức lại bị thương.

Mười mấy phút sau, toàn bộ rong biển còn lại đều đã được dọn đi, trong lúc đó cũng không gặp lại con tôm lớn thứ hai.

Làm xong việc quan trọng nhất, tiếp theo chính là chờ đợi Huyễn Hóa Leviathan tiêu hóa hấp thụ.

Trước khi Huyễn Hóa Leviathan hành động, Chu Văn muốn xử lý con tôm lớn đã làm mình bị thương đó đã.

Kỳ thực Chu Văn đã từng nghĩ tới việc trực tiếp đá con tôm lớn vào trong ao tiêu hóa, nhưng hắn có hơi tiếc lớp giáp xác trên người con tôm lớn, và cả gai nhọn sắc bén như dao trên đầu nó.

Thể tích của con tôm vốn bằng cánh tay của người trưởng thành, chỉ cần lột vỏ tôm hoàn chỉnh xuống, vừa vặn có thể bao trùm trên cánh tay, như vậy sau này nếu gặp phải sinh vật có tính công kích mạnh, có thể tạo được tác dụng phòng ngự nhất định.

Còn có gai trên đầu tôm lớn, có thể dùng làm dao, cắt đồ vật rất tiện.

Chu Văn suy nghĩ có biện pháp nào đối phó với con tôm lớn một lát, rồi lập tức hành động. Đầu tiên hắn mở nắp hòm vật tư trống không ra, sau đó úp hòm vật tư lên người con tôm, hạn chế cử động của con tôm.

Hắn lại xé một mảnh vải từ trên quần áo, cột mảnh vải vào trên thân con tôm lớn, như vậy bước chuẩn bị gϊếŧ con tôm lớn cũng đã hoàn thành.

Tôm lớn vẫn đang không ngừng nhảy nhót, hoàn toàn không biết cái chết đã tới gần. Chu Văn nắm chặt một đầu khác của mảnh vải, cơ thể bắt đầu chuyển động, dưới tác dụng của lực ly tâm, cả con tôm lớn cuối mảnh vải buộc chặt cũng chuyển động theo.

Khi lực chuyển động đủ lớn, Chu Văn hung hăng quăng con tôm to về phía rãnh sinh oxy.

Bành!

Giáp xác va chạm với tảng đá, một tiếng va chạm thanh thúy vang lên, truyền đến tiếng vỏ giáp vỡ vụn.

Chu Văn trong lòng vui mừng, hắn vội vàng dừng động tác lại, xem tôm lớn đã chết chưa.

Sức sống mãnh liệt của tôm lớn vẫn chưa tắt, thế nhưng giáp xác trên người nó xuất hiện nhiều vết nứt, cộng thêm cú va chạm mạnh, nó cũng sắp chết rồi.

Chu Văn không ngừng cố gắng, lại vung vẩy con tôm lớn, lại liên tục để con tôm đập vào rãnh sinh oxy hai lần, cuối cùng con tôm lớn này cũng chết.

Nhưng bước lột vỏ tôm tiếp theo như thế nào khiến Chu Văn khó xử, hắn căn bản không có công cụ cắt vỏ tôm.

"Lấy giáo của người, tấn công khiên của người." Chu Văn nhìn gai nhọn trên đầu con tôm lớn thầm nghĩ.

Sau khi đặt thân con tôm lên trên thùng vật tư, Chu Văn dẫm một chân lên thân con tôm, chân còn lại giẫm lên gai nhọn, sau đó dùng sức, trực tiếp đạp gãy gai nhọn dài bảy tám centimet.

Chu Văn cầm gai nhọn lên bắt đầu cắt con tôm lớn, phần lưng vỏ cứng quá căn bản không thể nào xuống tay, vì vậy hắn quyết định từ phần bụng mềm mại của đuôi tôm ra tay.

Quá trình lột vỏ tôm cho tôm lớn cũng không dễ dàng, mặc dù có gai nhọn làm công cụ cắt, nhưng dù sao không phải là dao thật, Chu Văn mất trọn nửa giờ, mới lột vỏ tôm xuống.

"Phù! Xem như xong."

Chu Văn thở phào một hơi, hắn ngồi xuống đất, trong tay cầm vỏ tôm bị cắt lộn xộn, mặc dù không đẹp mắt, nhưng có thể dùng là được.

Hắn bọc vỏ tôm lên cánh tay, vừa vặn có thể hoàn toàn bao bọc lấy cánh tay, nhưng bởi vì tôm to bị đâm chết nên vỏ tôm có rất nhiều vết nứt, nhìn qua rách nát, nhưng vẫn có tác dụng bảo vệ nhất định.

Còn lại là đầu tôm và đuôi tôm, Chu Văn nhìn thịt đuôi tôm trong suốt lấp lánh, nuốt nước bọt.

"Nếu có lửa thì tốt rồi."

Chu Văn không có thói quen ăn thịt sống, huống chi còn là thịt sinh vật chưa biết đến thế giới này, hắn càng không dám ăn sống.

"Nhưng ở đây có thể nhóm lửa sao?"

Chu Văn nhìn không gian vách dạ dày, lắc đầu, cho dù hắn có công cụ nhóm lửa, cũng không thể nhóm lửa, bởi vì dưỡng khí trong vách dạ dày căn bản không đủ để duy trì lửa cháy, trừ khi hắn muốn chết vì thiếu dưỡng khí.

Lúc này, Leviathan đã tiêu hóa xong và bắt đầu hoạt động, Chu Văn để đầu tôm và thịt tôm còn lại vào trong thùng vật tư trống, để tránh nước biển cuốn đi.

Chu Văn nhìn thoáng qua vết thương băng bó đơn giản trên cánh tay, đã có máu thấm qua mảnh vải, hắn biết xử lý đơn giản như vậy nhất định là không được.

Vì vậy hắn mở kênh giao dịch thế giới của hệ thống giao dịch, bắt đầu tìm kiếm vật phẩm y tế có thể dùng để cầm máu.

[Đổi bó củi X10 lấy bánh mì X1, tui hết đồ ăn rồi, xin đại thần nào nhiều đồ ăn đổi cho tui một chút]

[Đá X10 trao đổi nước khoáng X1, tôi bất cẩn để ba bình nước khoáng lúc ban đầu bị nước biển cuốn vào hồ tiêu hóa mất rồi, tôi đã một ngày không uống nước, nếu như vật liệu trao đổi không đủ, có thể nhắn tin riêng]

Chu Văn nhanh chóng lướt qua một lượt, đa số đều dùng vật liệu để trao đổi thức ăn, hiển nhiên đa số người mở rương vật tư đầu tiên đều là vật liệu.

Sau khi tìm kiếm một hồi, cuối cùng Chu Văn cũng tìm được một tin tức về vật phẩm trao đổi y tế.

[Băng vải cầm máu X1 trao đổi bánh mì X3, vật phẩm chữa bệnh chính là đồ tốt cứu mạng, tới trước được trước]

"Ba cái bánh mì, giá đắt quá đi mất."

Chu Văn nhíu mày nói, nhưng cánh tay hắn đã bắt đầu thấm máu, đây lại là vật phẩm duy nhất có thể cầm máu, không đổi là không được.

Nhưng Chu Văn hiện tại chỉ có hai miếng bánh mì, căn bản không đủ giao dịch, thế là hắn ấn mở ảnh chân dung của người giao dịch, quyết định mặc cả với anh ta.

[Người anh em, băng vải cầm máu của anh đổi ba cái bánh mì thì đắt quá, một cái bánh mì được không?]

Không lâu sau, đối phương đã nhắn lại.

[Không được, đây chính là đồ vật cứu mạng, anh nhìn kênh giao dịch đi, đâu còn có vật phẩm y tế khác.]

[Sao vậy anh bạn, bị thương rồi hả?]

[Không phải, có muốn bị thương thì ở trong bụng Huyễn Hóa Leviathan cũng khó mà được, chỉ là tôi có ý thức nguy hiểm rất cao, cho nên thích chuẩn bị trước, nhìn thấy kênh giao dịch có vật phẩm y tế, liền muốn dự trữ trước.]

Chu Văn không nói cho đối phương biết mình bị thương, để tránh đối phương cố tình tăng giá.

[Cũng đúng, anh bạn nói rất có lý, vậy tôi sẽ không giao dịch băng vải cầm máu, giữ lại đề phòng bất trắc, cảm ơn anh bạn nhắc nhở.]

Nhìn thấy tin nhắn này, Chu Văn nóng ruột, hắn phải nhanh chóng xử lý vết thương trên cánh tay, nếu không, không đợi vết thương bị nhiễm trùng, cứ chảy máu cũng có thể mất mạng.

[Đừng, người anh em, hai cái bánh mì thế nào]

[Ha ha, anh bạn, thật ra anh bị thương rồi phải không]

"Chết tiệt, anh ta phát hiện rồi."

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, hôm nay mới ngày thứ hai, đại đa số mọi người đều đang trao đổi đồ ăn, chỉ có hắn muốn đổi vật dụng y tế, điều này đã nói rõ vấn đề.

[Hai cái bánh mì một chai nước khoáng, đây là thức ăn còn lại của tôi, nếu anh còn không đổi, tôi cũng không còn cách nào]

Tin nhắn này của Chu Văn gửi đi rất dứt khoát, đó cũng đúng là toàn bộ đồ ăn của hắn. Hắn chỉ còn lại hai bình nước khoáng, nếu như hôm nay ba thùng vật tư không có đồ ăn, hắn chỉ có thể dựa vào uống nước sống tạm.