Câu nói vừa ra khỏi miệng, lửa giận trong lòng Giang Chiếu Tuyết bỗng bùng lên.
Chuyện không có chút chứng cứ gì, vậy mà hắn đã trực tiếp đến lấy mạng nàng?!
Nàng đang định lên tiếng phản bác, thì ngay lập tức hình ảnh trong sách xuất hiện trong đầu.
【"Ngươi có tư cách gì nói là ta hạ độc?"
"Thiên mệnh thư đã định tội ngươi, ngươi còn dám nói dối?"
"Thiên mệnh thư? Vì một tên đệ tử mà ngươi lại đi hỏi Thiên mệnh thư?! Được, được, vậy thì sao? Nàng ta chỉ là một tiểu đệ tử, ta phế bỏ nàng ta thì đã sao, ngươi thật sự vì nàng ta mà quay mặt với ta sao? Thẩm Ngọc Thanh, ngươi nghĩ lại đi, ngươi làm sao đến được ngày hôm nay? Linh Kiếm Tiên Cung làm sao trở thành môn phái đứng đầu Trung Châu? Các ngươi đã lấy được bao nhiêu lợi ích từ Bồng Lai, tự ngươi suy nghĩ đi!"
"Giang Chiếu Tuyết, sao ngươi lại ác độc như vậy?"
"Ác độc? Ta có ác độc thế nào cũng là thê tử của ngươi! Ngươi phải bảo vệ ta! Ngươi lại dám vì một nữ nhân ti tiện mà chĩa kiếm với ta?!"
Trong sách, Giang Chiếu Tuyết bước về phía trước, khiến kiếm của Thẩm Ngọc Thanh đâm vào yết hầu, "Đến đây! Có giỏi thì đến đây gϊếŧ ta đi!"】
Giang Chiếu Tuyết: "..."
Xem qua một lượt từ góc nhìn của kẻ ngoài cuộc, nàng đột nhiên tỉnh táo, cơn giận cũng tức thì dịu xuống.
Hiện tại không phải là lúc giận dữ.
Thẩm Ngọc Thanh thật sự sẽ lấy đi linh căn của nàng, đây chính là điểm xoay chuyển trong vận mệnh của nàng, A Nam không phải đang đùa giỡn.
Nàng phải bình tĩnh lại, trước tiên nghĩ cách bảo vệ bản thân, tuyệt đối không thể vào Thiên Mệnh Điện, càng không thể để Thẩm Ngọc Thanh thật sự lấy đi linh căn của nàng.
Cứ làm mạnh mẽ như vậy là không được, huống chi đây là địa bàn của Linh Kiếm Tiên Cung, Thẩm Ngọc Thanh lại là một kiếm tu cao hơn nàng một cấp bậc. Dù nàng có mạnh hơn, nếu không có ai bảo vệ, nàng có thể sẽ không kịp mở trận pháp, mà bị Thẩm Ngọc Thanh gϊếŧ chết ngay lập tức.
Nàng không có đủ sức mạnh có thể áp chế, chỉ có thể dùng trí.
Sau hai trăm năm sống chung với Thẩm Ngọc Thanh, mặc dù trong chuyện tình cảm nàng không hiểu rõ con người hắn, nhưng nàng cũng biết Thẩm Ngọc Thanh không phải là người không phân biệt phải trái.
Trong sách, chính nàng quá nóng nảy, vô thức nhận tội.
Nếu nàng không nhận tội, Thẩm Ngọc Thanh cũng không có lý do nào để lấy đi linh căn của nàng, rồi đưa cho Mộ Tinh Nguyệt.
Nàng không thể nhận cái tội hạ độc Mộ Tinh Nguyệt.