Khương Đinh Châu nhớ rất rõ, sau khi nắm quyền tại Khương Thị, việc đầu tiên cậu làm chính là sa thải đám người vô dụng này. Tại sao bây giờ chúng lại xuất hiện trước mặt mình?
Không hợp lý chút nào.
Nhưng khi cậu nhìn xung quanh, mọi thứ đều trở nên khó tin.
Nơi này là phòng nghỉ của nhà hàng Cung Yến cũ, nhỏ hẹp như l*иg chim, cách bếp không xa. Năm hai mươi tuổi, Khương Đinh Châu thường ở đây vì làm việc đến khuya, nghiên cứu món mới. Nhưng căn phòng này đã bị dỡ bỏ khi nhà hàng tu sửa từ nhiều năm trước.
Rồi cậu nhìn qua một bên, thấy lịch điện tử treo trên tường, hiển thị rõ ràng ngày 1 tháng 4 năm 2016.
Đây là… mười năm trước?
Khương Đinh Châu nhìn thấy thời gian, lập tức tỉnh táo hẳn. Ngoài ngày tháng trên lịch, cậu còn cúi xuống nhìn bàn tay phải của mình. Sau nhiều lần xác nhận, cậu thấy tay mình vẫn hoàn toàn lành lặn.
Ngoại trừ vài vết phỏng và chai sạn, bàn tay này khỏe mạnh, tràn đầy sức sống.
Cậu chậm rãi duỗi các ngón tay, cảm nhận từng khớp xương hoạt động linh hoạt, không phải bàn tay từng bị tổn thương dây thần kinh, dù cố gắng phục hồi cũng không thể dùng lực như trước.
“Bếp trưởng, bếp trưởng.” Một người bên cạnh lay cậu, cảm giác khó chịu trong cơ thể càng lúc càng rõ, “Cậu đứng lên nổi không? Cả bếp đang đợi cậu đấy.”
Điều này không giống một giấc mơ, cũng chẳng phải ảo giác.
Cuối cùng, Khương Đinh Châu có thể xác nhận.
Sau khi chết một cách kỳ lạ, cậu đã trùng sinh về mười năm trước.
Khương Đinh Châu hít một hơi thật sâu.
Có lẽ người khác sẽ vui mừng nếu được quay lại mười năm trước làm lại từ đầu. Nhưng cậu thì khác. Nhận ra điều này, đầu óc cậu như muốn nổ tung.
Không, ai muốn quay về cơ chứ?
Ông trời không biết nói lý lẽ sao? Tại sao khi cậu vừa đạt đến đỉnh cao, tai nạn xe lại kéo cậu trở về giai đoạn khốn khổ nhất?
Dù cậu có thể sử dụng lại bàn tay phải một cách hoàn hảo, cậu vẫn không cảm thấy chút niềm vui nào, chỉ thấy ngột ngạt.
Thậm chí, dù mất cả hai tay, cậu cũng không muốn trở lại khoảng thời gian này.
Khương Đinh Châu có trí nhớ rất tốt. Sau khi tỉnh táo hơn, cậu nhớ rằng năm 22 tuổi này là thời điểm cậu vừa đạt được mục tiêu đầu tiên trong đời, trở thành bếp trưởng hành chính của Cung Yến. Nhưng danh hiệu bếp trưởng này chỉ là hư danh, thực tế cậu phải làm việc như trâu ngựa.
Chỉ mới một tháng trước, Khương Đinh Châu đại diện Khương Thị tham gia cuộc thi đầu bếp của đài truyền hình quốc gia, giành huy chương vàng. Món “Nhẫm Giang Sơn” làm từ thịt cá, tổ yến và nấm dại, với hương vị tinh tế vượt trội, được giám khảo hết lời khen ngợi. Nhờ đó, nhà hàng Cung Yến được biết đến rộng rãi, thu hút lượng lớn khách hàng mới.
Thời gian này, nhà hàng ngày nào cũng đông khách. Nhưng những món đặc biệt đó không dễ làm, người khác làm không ra đúng hương vị của Khương Đinh Châu, nên mọi thứ đều dồn hết lên vai cậu.