"Sao anh không nói gì?" Kiều Lạc bất mãn với sự im lặng của anh ta: “Anh yêu, anh nói gì đi chứ!"
"Cạch..."
Anh yêu không nói gì, nhưng cô gái đối diện lại lỡ tay làm rơi chiếc thìa.
Những vị khách khác ở khu A nghe thấy lời Kiều Lạc nói, đều kinh ngạc nhìn về phía "Hác tiên sinh".
"Không ngờ nhìn bề ngoài sáng sủa thế kia mà lại là đồ tồi!"
"Cậu thanh niên kia trông còn trẻ lắm! Còn nhỏ như vậy đã bị gã tồi lừa rồi!"
"Thật đáng ghét, có bạn trai đẹp trai như vậy rồi mà còn đi xem mắt."
Tuy màn kịch này của Kiều Lạc cũng là để giúp Hác tiên sinh giải quyết vấn đề, nhưng nghe thấy người khác chỉ trích anh ta, Kiều Lạc không khỏi cảm thấy tội lỗi, rất áy náy.
Trái lại, Hác tiên sinh có vẻ như đã quen với sóng to gió lớn, vẫn bình tĩnh trước những lời "lên án" này.
Đối với Kiều Lạc, khách hàng là thượng đế, huống chi lại là khách hàng bỏ ra số tiền lớn, Kiều Lạc quyết định giúp Hác tiên sinh lấy lại chút danh dự.
Cậu ấy che chắn cho Hác tiên sinh, quay đầu nhìn những người đang chỉ trích: "Mọi người đừng mắng anh yêu của tôi, anh ấy làm vậy cũng là bất đắc dĩ, tôi biết anh ấy yêu tôi, đi xem mắt chỉ là để cha mẹ khỏi buồn lòng, trong lòng anh ấy chắc chắn cũng rất khó chịu."
Hác tiên sinh: "..."
Mọi người: "... não tình yêu à."
Nói xong, Kiều Lạc lại quay sang Hác tiên sinh: "Em vì muốn ở bên anh mà bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà, đến cả học cũng bỏ, anh không được thay lòng đổi dạ đâu đấy."
Cô gái đối diện nghe vậy, nhìn Kiều Lạc với vẻ mặt khó tả: "Hai người... siêu yêu nhau luôn đó."
Kiều Lạc gật đầu: "Chúng em siêu yêu nhau."
Hác tiên sinh không lên tiếng, coi như là ngầm thừa nhận.
Cô gái nhặt chiếc thìa trên bàn bỏ lại vào cốc, cầm lấy chiếc túi xách bên cạnh, đứng dậy: "Vậy chúc hai người trăm năm hạnh phúc, tôi đi trước đây, hai người cứ tiếp tục trò chuyện!"
Nói xong cũng không đợi Kiều Lạc và Hác tiên sinh phản ứng ra sao, cô ta vội vàng rời khỏi nơi thị phi này.
Kiều Lạc không ngờ đối phương lại bỏ đi thẳng thừng như vậy, không chỉ không đổ máu mà ngay cả cãi nhau cũng không có, quá ư là êm đẹp.
Nhiệm vụ này cũng không khó lắm nhỉ! Hai vạn tệ, dễ dàng bỏ túi rồi.
Kiều Lạc vui vẻ nghĩ.
"Cậu có thể buông tôi ra được chưa?"
Một giọng nói vang lên, đến từ vị Hác tiên sinh đang bị cậu ấy ôm chặt lấy vai.
Chết rồi, mừng hụt.
"A, xin lỗi!" Kiều Lạc lập tức buông cánh tay anh ta ra, nhanh nhẹn đứng dậy khỏi ghế sofa.
Cậu ấy chắp hai tay, lễ phép nói với Hác tiên sinh: "Xin lỗi Hác tiên sinh, vừa rồi tôi làm vậy đều là để hoàn thành nhiệm vụ, mong anh rộng lượng bỏ qua cho, nhưng xem ra hiệu quả cũng khá ổn đấy, nhớ thanh toán nốt số tiền còn lại nhé."