“Biệt thự Lâm Giang là nơi anh ở.” Thẩm Hạc Xuyên giải thích: “Bố mẹ và ông nội anh ở khu biệt thự Bồng Sơn Nhất Hào.”
Khu biệt thự Bồng Sơn Nhất Hào, được xây dựng dựa núi ven sông, là khu biệt thự dành cho giới thượng lưu nổi tiếng ở Vân Kinh, là nơi bây giờ có tiền cũng không mua được.
Kiều Lạc không ngờ rằng tối nay cậu lại được ăn cơm ở nơi này.
Xe đi vào đại lộ Bồng Sơn, Kiều Lạc phát hiện từ khi đi qua trạm gác đầu tiên, dọc đường đều được trải thảm đỏ, rất bắt mắt.
Cậu đang tò mò không biết có phải ai đó đang tổ chức đám cưới không, thì Thẩm Hạc Xuyên nói: “Đến rồi.”
Xe chạy vào một khu biệt thự, Kiều Lạc còn chưa kịp lên tiếng thì hai bên đột nhiên bắn ra pháo hoa đủ màu sắc, phía xa còn có mấy cái đèn l*иg đỏ, không khí vô cùng náo nhiệt.
Kiều Lạc: “...”
Ồ, hóa ra là đám cưới của mình.
Sân trước của biệt thự rất rộng, xe chạy vào trong, cách một đoạn lại có pháo hoa bắn lên chào đón họ.
Ngoài ra, Kiều Lạc còn thấy trên cây cảnh hai bên đường treo đèn l*иg nhỏ xinh xắn và chữ Hỷ.
Thật sự chỉ là đến ăn cơm thôi sao?
Không phải là uống rượu mừng của chính mình sao?
Kiều Lạc trở nên bối rối giữa những màn pháo hoa đủ màu sắc này, quay sang nhìn người đang lái xe bên cạnh: “Thẩm Hạc Xuyên.”
Thẩm Hạc Xuyên: “...”
Kiều Lạc dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay anh ta, chọc trúng bắp tay rắn chắc: “Anh nói gì đi chứ, anh có thấy không?”
Thẩm Hạc Xuyên vẫn giữ nguyên dáng vẻ thường ngày, bình tĩnh ung dung, như thể những yếu tố thường xuất hiện trong đám cưới này xuất hiện ở nhà anh ta là chuyện hết sức bình thường: “Thấy rồi.”
Hoành tráng như vậy, khó mà không thấy được.
“Không cần để ý.” Anh ta nói: “Cứ làm theo kế hoạch.”
Làm theo kế hoạch?
Kiều Lạc thật sự sợ mình bước vào cửa nhà họ Thẩm rồi sẽ không ra được nữa.
Cậu đã có nhận thức mới về câu nói “người lớn trong nhà giục cưới rất gấp” của Thẩm Hạc Xuyên.
Đây nào phải là rất gấp, rõ ràng là cực kỳ gấp!
Cậu đang mải mê suy nghĩ lung tung thì Thẩm Hạc Xuyên đột nhiên nói: “Đừng lo lắng, về quá trình quen biết và tìm hiểu thì cứ nói theo những gì chúng ta đã bàn, còn lại thì em cứ tự nhiên.”
Trên đường đến đây, họ đã bịa ra một câu chuyện để đối phó với người nhà, Kiều Lạc được thiết lập là sinh viên đại học năm nhất, vì còn nhỏ nên vẫn luôn giấu gia đình.
Trước khi đến, Kiều Lạc còn cảm thấy rất tự tin, bây giờ lại hơi do dự: “Thật sự không có vấn đề gì sao?”
“Ừ.” Thẩm Hạc Xuyên an ủi cậu: “Họ sẽ biết điều, cho dù không, thì còn có anh ở đây.”
Còn có anh ở đây.
Trong giọng điệu trầm ổn và ôn hòa của Thẩm Hạc Xuyên, ba chữ “còn có anh” như có ma lực thần kỳ, khiến tâm trạng căng thẳng của Kiều Lạc dần dần bình tĩnh lại.
Đã đến rồi thì cứ bình tĩnh, cùng lắm thì cứ binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Số tiền này, mình nhất định phải kiếm được!
Kiều Lạc tự cổ vũ bản thân trong lòng, vừa nghĩ đến số tiền giao dịch, lập tức cảm thấy mình lại có thể làm được!
Một lúc sau, xe cuối cùng cũng dừng lại trước cửa tòa nhà chính, Thẩm Hạc Xuyên nói “xuống xe thôi”, Kiều Lạc đẩy cửa bước xuống, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai chiếc đèn l*иg đỏ to tướng treo hai bên cột nhà chạm khắc hoa văn sang trọng.
Kiều Lạc: “...”
Cánh cửa này, thật sự không thể không bước vào sao?
Thẩm Hạc Xuyên xuống xe, nhìn theo ánh mắt của cậu cũng thấy hai chiếc đèn l*иg to đùng và nổi bật kia.