Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Nghe câu này, hình như có ý chê anh già.
Nhưng lúc này, Thẩm Hạc Xuyên chỉ có thể gật đầu: "Nói cũng đúng, nhưng điều này không thể thay đổi."
Kiều Lạc: "Cũng phải."
Thẩm Hạc Xuyên nhắc nhở cậu: "Trước đây cậu không phải nói chúng ta không có khoảng cách thế hệ sao? Tuổi tác không phải là vấn đề."
"Lúc đó em đang diễn mà, để giúp anh giải quyết vấn đề."
"Vậy nên thật ra là có khoảng cách thế hệ?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi.
"... Dĩ nhiên là không rồi." Kiều Lạc định giải thích, nhưng thấy ý cười trong mắt Thẩm Hạc Xuyên liền thôi, biết anh đang cố tình cãi nhau với mình.
Người này thật xấu xa.
"Mẹ anh thật sự gấp vậy sao?" Cậu hỏi Thẩm Hạc Xuyên.
"Ừ." Thẩm Hạc Xuyên nói: “Bà ấy thậm chí còn muốn tìm bố mẹ cậu để bàn chuyện sính lễ, anh đã từ chối rồi."
Kiều Lạc: "..."
Lúc này, nhân viên phục vụ đến đưa đồ, Thẩm Hạc Xuyên nói: "Ăn chút gì đã."
Lời đề nghị của Thẩm Hạc Xuyên quá đột ngột, Kiều Lạc cần bình tĩnh lại, cậu bưng cà phê lên uống hai ngụm, lại ăn nửa miếng bánh Black Forest.
Cảnh tượng hôm nay rất giống lần trước, ngay cả nội dung trò chuyện cũng na ná, chỉ là nội dung giao dịch gay cấn hơn một chút.
"Sao lại tìm em?" Kiều Lạc hỏi, cậu tin rằng chỉ cần Thẩm Hạc Xuyên mở lời, nhất định sẽ có rất nhiều người sẵn lòng.
Thẩm Hạc Xuyên nói: "Cậu làm việc rất chuyên nghiệp, người lớn trong nhà cũng rất thích cậu, quan trọng nhất là họ đã nhận định cậu là bạn trai anh, là người thích hợp nhất."
Nghe vậy, Kiều Lạc thấy hình như cũng có lý.
Mới hai hôm trước cậu vừa mới giả làm bạn trai Thẩm Hạc Xuyên đến ra mắt gia đình, nếu đột nhiên đổi người, người lớn chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Lý do của Thẩm Hạc Xuyên rất đầy đủ, nhưng không hiểu sao, nghe anh nói vậy, cậu lại cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.
Nhưng lại không nói rõ được là khó chịu chỗ nào, dứt khoát mặc kệ nó.
"Cậu yên tâm, chỉ là kết hôn theo hợp đồng thôi, thời gian hợp đồng, nghĩa vụ cần thực hiện và chi phí ủy thác đều có thể thương lượng."
Thẩm Hạc Xuyên thấy cậu không lên tiếng, rõ ràng là đang do dự, tiếp tục nói: “Chỉ cần cậu đồng ý, có yêu cầu gì cứ việc đưa ra, anh sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo lợi ích của cậu, sẽ không để cậu chịu thiệt."
Câu cuối cùng của Thẩm Hạc Xuyên khiến Kiều Lạc bật cười: "Anh nói chuyện cứ như nhà tư bản đang đàm phán giao dịch ấy? Chỉ thiếu nước nói thẳng là cho em tiền rồi."
Nhưng cậu biết Thẩm Hạc Xuyên không hề vẽ vời, dù sao lần giao dịch trước Thẩm Hạc Xuyên còn tự tăng giá lên mười vạn tệ.
Cậu vừa cười, bầu không khí vốn im lặng và căng thẳng cũng dịu đi rất nhiều.
Thẩm Hạc Xuyên cũng mỉm cười theo: "Không phải nhà tư bản đang đàm phán giao dịch, mà là bạn bè đang nhờ cậu giúp đỡ, anh biết yêu cầu này rất đường đột, nhưng anh cũng là bất đắc dĩ, vì gia đình giục cưới quá gấp, đây là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề."
Đúng là rất gấp, Kiều Lạc đồng cảm sâu sắc.
Lần trước, thảm đỏ đèn l*иg treo khắp nơi, bắt đại hai người là có thể đưa ngay vào động phòng rồi.
Tuy Thẩm Hạc Xuyên không thể đọc được suy nghĩ của người khác, nhưng Kiều Lạc còn quá trẻ, lại mềm lòng, anh dễ dàng nhận ra sự đồng cảm của Kiều Lạc.
Doanh nhân luôn biết nắm bắt thời cơ có lợi cho mình, anh nhân cơ hội đưa ra điều kiện tiếp theo với Kiều Lạc: "Sau khi kết hôn cũng sẽ không sống chung với người lớn, không cần lo lắng bị lộ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến các mối quan hệ xã hội và công việc của cậu, cậu có thể sống theo cách mình thích, cậu có thể coi chuyện này như một nhiệm vụ được ủy thác."