[Hệ thống đang khởi động——]
Dịch Giảo vừa mở mắt đã nghe thấy giọng nói này. Trong ý thức vẫn còn tỉnh táo, cô nhớ ra rằng mình vừa gặp tai nạn xe hơi.
Tuy nhiên, cơ thể lại nói với cô một điều khác: cô vẫn còn sống.
[Hệ thống Thế Thân 003 hân hạnh phục vụ cô.]
Hệ thống không để cô có thời gian để thích nghi. Nhận thấy Dịch Giảo đã tỉnh, nó lập tức truyền tải thông tin vào đầu cô. Một cảm giác đau nhói khiến cô khó chịu, nhưng cô vẫn miễn cưỡng tiếp nhận được đoạn ký ức đó.
Cô đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết bách hợp kinh điển, trở thành một “thế thân” với kết cục rất bi thảm.
“...” Dịch Giảo.
Thật vô lý!
Trong cốt truyện, nữ phụ là “bạch nguyệt quang” trong lòng nữ chính Kỷ Dung Kỳ. Nhưng vì nhiều lý do, họ không thể đến được với nhau, và cái gì không đạt được thì luôn là tốt nhất.
Trong một lần dự sự kiện, thế thân – tức là Dịch Giảo – bị người ta hãm hại. Kỷ Dung Kỳ vì thấy cô có khuôn mặt rất giống nữ phụ mà thuận miệng nói vài lời bảo vệ, vậy nên mới có người tha cho "Dịch Giảo".
Từ đó, “Dịch Giảo” liền si mê nữ chính, tìm mọi cách để xuất hiện trước mặt cô, dù khi ấy cô vẫn chưa biết người Kỷ Dung Kỳ thích là nữ phụ.
Sau này, công ty của Kỷ Dung Kỳ cần hình tượng “tổng tài đã kết hôn” để ổn định dư luận. Và “Dịch Giảo” liền bị nhắm trúng. Cô trẻ tuổi, dễ kiểm soát, hơn nữa lại không có đầu óc. Không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Cứ thế, hai người kết hôn trong mơ hồ. Kỷ Dung Kỳ tuyên bố tin tức này ra bên ngoài, khiến giá cổ phiếu của công ty tăng mạnh. Nhưng cô chưa bao giờ xác nhận thân phận của Dịch Giảo trước công chúng.
Sau đó, khi “bạch nguyệt quang” quay về, “Dịch Giảo” – kẻ mạo danh – liền bị đẩy ra ngoài. Kỷ Dung Kỳ chủ động đề nghị ly hôn.
“Dịch Giảo” không cam lòng, đã làm rất nhiều việc khiến sự nghiệp của mình hoàn toàn sụp đổ. Kết cục của cô, như mọi người đoán, là thân bại danh liệt, chết thê thảm.
Dịch Giảo lục lại toàn bộ cốt truyện trong ký ức, rồi thở dài. Cô cũng không biết nên thấy thương ai hơn.
[Tôi là Hệ thống Thế Thân, nhiệm vụ của tôi là hỗ trợ cô hoàn thành các nhiệm vụ.]
Giọng nói lạnh lẽo, vô cảm vang lên trong đầu cô. Dịch Giảo hơi nheo mắt lại, không hiểu rõ tình hình:
“Nhiệm vụ?”
[Cô đã chết rồi.]
Chuyện này cô biết. Trong kiếp trước, cô là một nghệ sĩ toàn năng, vừa diễn tốt vừa nhảy giỏi. Các giải thưởng cô đạt được không chất đầy tường thì cũng kín cả một tủ. Nhưng một tai nạn xe hơi bất ngờ đã cướp đi sinh mạng cô.
Cô vẫn nhớ rõ cảm giác lúc sắp chết, cứ như mới xảy ra cách đây vài giây. Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, cô lại biến thành một nhân vật trong sách. Dịch Giảo không cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại, thấy khá thú vị.
Dường như hệ thống ngạc nhiên trước sự bình tĩnh đến kỳ lạ của cô. Thông thường, ai rơi vào hoàn cảnh này cũng sẽ phản ứng hoảng loạn, nhưng Dịch Giảo thì khác, điều này làm nó nhất thời quên mất mình phải nói gì.
Cô tốt bụng nhắc nhở:
“Tiếp tục đi.”
[Mặc dù cô được sống thêm một lần, nhưng thực chất cô vẫn là cô. Thân thể này không duy trì được lâu, cô sẽ sớm chết một lần nữa.]
Vậy thì còn có ích gì?
Phản ứng bản năng mách bảo cô rằng điều này hẳn có liên quan đến cốt truyện. Quả nhiên, hệ thống nói tiếp:
[Cô phải hoàn thành các nhiệm vụ được hệ thống giao ngẫu nhiên dựa trên tính cách nhân vật gốc. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ giúp cô nhận được điểm sinh mệnh. Nếu không, kết cục vẫn sẽ là chết.]
“Điểm sinh mệnh?” Dịch Giảo cố gắng nắm bắt vấn đề.
[Đúng vậy. Hiện tại, cô chỉ có ba điểm, đủ sống trong ba ngày. Hãy tích cực tham gia vào cốt truyện để kích hoạt nhiệm vụ.]
“Nếu tôi không kích hoạt nhiệm vụ, nghĩa là chỉ có thể sống thêm ba ngày?” Cuối cùng cô cũng hiểu ra cạm bẫy trong câu chuyện này. Nói trắng ra, nếu không làm theo cốt truyện, cô vẫn chết.
[Đúng vậy.]
Dịch Giảo cảm thấy cơ thể đã gần như hồi phục. Cô đứng dậy, nhìn vào mình trong gương. Đôi mắt sáng ngời nhưng lạnh lùng. Cô hỏi, giọng đầy ý tứ:
“Nếu tuyến truyện tự sụp thì sao?”
[Không thể nào. Nhắc nhở: Đừng quá lệch khỏi nhân vật gốc, nếu không sẽ bị trừ điểm sinh mệnh.]
Cô phẩy tay một cách hờ hững. Đối với cô, không vai diễn nào là không thể hóa thân. Thực lòng mà nói, cô không thích bị hệ thống uy hϊếp, nhưng trải nghiệm này lại khơi gợi chút hứng thú trong cô.
“Cộc cộc——”
Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài, âm thanh dồn dập, rõ ràng là người bên ngoài đã mất hết kiên nhẫn.
Dịch Giảo nhíu mày, tiến đến mở cửa.
“Phu nhân, Kỷ tổng đã đợi cô mười phút rồi. Cô không có việc gì làm, nhưng Kỷ tổng thì rất bận, không rảnh chờ cô lâu như vậy…”
Dì Phạm, với ánh mắt không che giấu sự ghét bỏ, lạnh nhạt nhìn cô. Rõ ràng bà ta không có chút tôn trọng nào dành cho vị phu nhân này.