Thẩm Giảo đã quen với hình ảnh người đàn ông này khi không một mảnh vải che thân. Nay nhìn anh ta trong bộ dạng tây trang chỉnh tề, quả thực có chút khác biệt.
Khác xa với ấn tượng ban đầu.
Ngày hôm ấy, khi cứu cô từ dưới nước lên, Kỷ Yến Thâm chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đen ôm sát người, quần lính và đôi bốt da Martin.
Chiếc áo sau khi ngấm nước dính chặt vào cơ thể, làm nổi bật từng đường nét cơ bắp rắn chắc và đầy sức mạnh.
Đôi bàn tay to lớn, mạnh mẽ đặt trên eo cô. Trên cánh tay, từng đường gân xanh nổi lên như một dấu ấn đầy nam tính.
Gần như ngay từ ánh mắt đầu tiên, Thẩm Giảo đã đưa ra quyết định "vượt rào".
Khi đó, cô vẫn nghĩ anh là một người đàn ông thô ráp, dạn dày mưa gió.
Nào ngờ, thân hình ấy khoác lên một bộ tây trang lại bộc lộ khí chất khác biệt hoàn toàn – sang trọng, lạnh lùng, xa cách như một bậc vương giả trời sinh.
Bàn tay thô ráp của anh lướt nhẹ qua lòng bàn tay mềm mại của cô, khiến cô bất giác sực tỉnh.
Rất nhanh, Thẩm Giảo lấy lại bình tĩnh, rút tay ra khỏi tay anh một cách tự nhiên.
Cô đã từng đoán rằng điều kiện của người đàn ông này không tồi, dù gì thì mỗi lần gặp nhau, anh đều chọn những khách sạn đắt đỏ.
Nhưng đôi bàn tay chai sạn đầy vết tích lao động lại khiến cô nghĩ anh không thể là một thiếu gia giàu có, sống trong nhung lụa.
Nào ngờ, anh lại là người thừa kế của nhà họ Kỷ, vừa mới từ nước ngoài trở về ba tháng trước. Và điều càng bất ngờ hơn là người đàn ông cô chọn làm bạn giường lần đầu tiên… đã có con.
Thẩm Giảo cố kìm lại vô vàn suy nghĩ đang xoay mòng mòng trong đầu, bình tĩnh giải thích:
“Thật xin lỗi, anh Kỷ. Vừa rồi Kỷ Tử Mặc có chút xung đột với bạn cùng lớp. Lỗi là do tôi không trông coi các cháu cẩn thận…”
Cô yêu trẻ con và không muốn mất đi công việc này.
Kỷ Tử Mặc ở bên cạnh, liếc mắt nhìn cô, lập tức nói chen vào:
“Ba, không liên quan đến cô giáo Thẩm. Là do Lục Nghiễm Thần lắm mồm nói bậy bạ thôi.”
Thẩm Giảo đứng ngay ngắn, hai tay đặt trước bụng, mái tóc đuôi ngựa buộc cao càng tôn lên nét thanh thuần và trong trẻo của cô.
Chẳng hề có chút dấu vết nào của người phụ nữ đêm hôm trước còn quấn lấy anh, yếu mềm gọi anh “nhẹ chút thôi”.
Bị ánh mắt của người đàn ông chăm chú nhìn thẳng vào, Thẩm Giảo có chút không tự tin.
Cô khẽ liếʍ môi, mở miệng lần nữa:
“Anh Kỷ, sau này tôi sẽ chú ý chăm sóc Kỷ Tử Mặc hơn. Hy vọng anh có thể rộng lượng, đừng gửi đơn khiếu nại…”
Kỷ Tử Mặc sốt ruột, kéo góc áo của anh như muốn nói giúp cô. Nhưng giọng nói trầm thấp của Kỷ Yến Thâm lại vang lên:
“Cô giáo Thẩm, đúng là cô có sai sót.”
Thẩm Giảo mím môi, cúi đầu, ra vẻ ngoan ngoãn lắng nghe lời dạy bảo.
Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên chiếc cổ trắng ngần của cô, nơi vẫn còn lờ mờ dấu vết ám muội của đêm qua.
Nhớ lại những dư vị còn sót lại từ tối hôm qua, Kỷ Yến Thâm tiến lên một bước, cúi người ghé sát vào cô, giọng nói trầm khàn:
“Sau này, việc của đàn ông, phụ nữ đừng nên xen vào.”
Hơi thở nóng rực phả lên gáy cô, khiến làn da mỏng manh trở nên nóng bừng.
Người đàn ông này… rõ ràng là cố ý.
Dù các giáo viên khác còn đang bận rộn chuẩn bị cho buổi biểu diễn, nhưng nơi này người qua kẻ lại, nếu có ai nhìn thấy, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà giải thích.
Thẩm Giảo giật mình lùi một bước, vành tai ửng đỏ đến tận mang tai. Cô ngẩng đầu, ánh mắt va vào đôi mắt sắc bén của anh. Dù cô giấu rất giỏi, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh nhìn thâm sâu của Kỷ Yến Thâm khi anh bắt được chút ngượng ngùng trong đôi mắt cô.
Ngược lại, anh lại tỏ ra rất bình thản, vỗ nhẹ vai Kỷ Tử Mặc, giọng điệu dửng dưng:
“Nếu còn xảy ra lần nữa, đánh chết người cũng cứ tính vào ba.”
Thẩm Giảo nhíu mày, cảm thấy cách giáo dục như vậy có chút không ổn. Nhưng với thân phận của anh, cô không có tư cách để nói lời nào.
Nhìn thấy cô có vẻ không hài lòng, Kỷ Yến Thâm chậm rãi nói:
“Cô giáo Thẩm không cần lo lắng, trẻ con nghịch ngợm đánh nhau là chuyện bình thường. Không liên quan đến cô.”
“Cảm ơn anh đã thông cảm. Tôi sẽ đưa Kỷ Tử Mặc đi thay quần áo, xin phép.”
Thẩm Giảo nhẹ nhàng nói xong, nắm tay Kỷ Tử Mặc rời đi mà không thèm quay đầu lại. Sự xa cách hiện rõ trên gương mặt cô.
Thay quần áo xong, cô nhẹ nhàng vuốt đầu Kỷ Tử Mặc.
Thẩm Giảo thực sự rất thích đứa trẻ này, cũng rất hài lòng với "đối tác trên giường" như Kỷ Yến Thâm.
Chỉ tiếc rằng… đến lúc phải kết thúc rồi.
Cô lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn.
[Trò chơi kết thúc.]
Tại khán phòng.
Kỷ Yến Thâm nhìn thoáng qua điện thoại, thấy tin nhắn từ người phụ nữ kia.
Cô ta đúng là dứt khoát thật.
Đột nhiên, ánh đèn trên sân khấu bừng sáng, chiếu rọi lên một bóng dáng duyên dáng trong bộ váy trắng.
Trên tay Thẩm Giảo là cây đàn violin. Ánh sáng hắt lên người cô, tạo thành một vòng sáng dịu dàng, tôn lên nét thánh khiết và cao quý.
Không còn vẻ quyến rũ mê hoặc như khi ở trên giường, cũng không còn nét trong trẻo thuần khiết khi ở lớp học.
Cô nhắm mắt lại, yên tĩnh mà cao ngạo như một tiên nữ trên chín tầng mây, chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm nhìn.
Gương mặt cô áp nhẹ vào thân đàn, đôi tay thon dài kéo từng sợi dây.
Kỷ Yến Thâm vốn nghĩ, giáo viên ở một ngôi trường thế này chắc hẳn phải có vài tài lẻ. Nhưng anh không ngờ, kỹ thuật chơi đàn của cô lại tốt đến mức như vậy.
Trong bóng tối, một vài phụ huynh xì xào bình luận:
“Không ngờ, cô giáo Thẩm lại chơi đàn hay như vậy.”
Kỷ Yến Thâm ngồi thẳng lưng, gương mặt nghiêm nghị, cất giọng trầm thấp:
“Bình thường thôi, còn nhiều điểm cần cải thiện.”
Rõ ràng là giọng nói chính trực, nhưng lại khiến người ta có cảm giác mờ ám kỳ lạ.
Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh cô tối hôm qua, yếu ớt bám lấy cổ anh, giọng nói ngọt ngào nũng nịu.
Lần đầu tiên anh thấy cô trong bộ váy lộng lẫy thế này. Vẻ thanh thuần, cao quý của cô càng khiến người ta bứt rứt, khó chịu.
Anh muốn…
Thẩm Giảo có thể cảm nhận được một ánh mắt áp đảo vẫn dừng trên người mình.
Một khúc nhạc kết thúc, cô từ từ mở mắt ra. Ánh mắt cô chạm vào hàng ghế đầu tiên, nơi có một người đàn ông đang ngồi.
Ánh mắt anh sắc bén như muốn xuyên thấu cô, hoàn toàn không né tránh.
Cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay không ngớt.
Ngoài việc vỗ tay cho con cái mình, những người quen thuộc với các buổi hòa nhạc đều hiểu rằng kỹ thuật của cô giáo Thẩm không chỉ là chuyên nghiệp, mà đã đạt đến đẳng cấp của một nghệ sĩ.
Thẩm Giảo cùng lũ trẻ cúi chào, sau đó phát từng món quà thủ công nhỏ cho các bậc phụ huynh.
Cô chu đáo và dịu dàng, luôn để ý đến từng chi tiết nhỏ, khiến các phụ huynh đều hài lòng.
Buổi biểu diễn kết thúc, trẻ con lần lượt được phụ huynh đón về.
Thẩm Giảo mới thở phào nhẹ nhõm, vừa tháo đôi khuyên tai, vừa đi về phía phòng thay đồ.
Khi cô vừa đặt tay lên nắm cửa, một cánh tay mạnh mẽ bất ngờ kéo cô vào bên trong.
“A!” Thẩm Giảo khẽ kêu lên, ngã vào vòng ngực rắn chắc quen thuộc.
Mặt cô thoáng hiện lên vẻ bực bội, giọng nói hạ thấp:
“Thả tôi ra.”
Cánh tay ôm chặt eo cô càng siết lại.
“Cô giáo Thẩm, trên giường em đâu có nói vậy.”
Hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai cô, giọng anh trầm thấp đầy ám muội:
“Anh nhớ rõ em đã nói ‘nhẹ chút, chậm chút thôi’. Bảo bối, đoán xem lúc em kéo đàn, anh đang nghĩ gì?”
Gương mặt Thẩm Giảo đỏ bừng, toàn thân như muốn bốc cháy.
Trong không gian chật hẹp của phòng thay đồ, hơi thở nóng rực và cơ thể cường tráng của anh khiến cô cảm thấy cả người như đang phát sốt.
Vừa ngượng vừa tức, cô lườm anh một cái, giọng đầy trách móc:
“Anh Kỷ, tôi đã nói rõ rồi, chúng ta…”
Đôi môi mềm mại bị ngón tay người đàn ông áp lên, Kỷ Yến Thâm ngăn cô tiếp tục nói.
Đôi mắt anh cụp xuống, nhìn người phụ nữ nhỏ bé trong lòng mình. Cô vừa mềm mại, vừa thơm ngát, ngay cả đôi môi anh chưa từng chạm tới cũng mềm đến mức làm trái tim anh run lên.
Ngón tay thô ráp dịu dàng lướt qua bờ môi căng mịn của cô, giọng nói khẽ vang lên:
“Suỵt, có người tới.”
Đồng tử Thẩm Giảo lập tức giãn to, toàn thân cô cứng đờ, vội vàng vươn tay đẩy anh ra, nhưng cánh tay cô lại bị anh giữ chặt, kéo lên quá đỉnh đầu.
Môi anh không báo trước, hạ xuống phía sau tai cô.
Làn hơi nóng hổi phả vào vành tai, giọng nói khàn khàn, thấp trầm của anh khiến da đầu cô tê dại:
“Anh muốn giấu em đi, không cho bất kỳ ai nhìn thấy… Sau đó…”