Lục Nhiên "bộp" một tiếng đứng lên, quay người chạy ra ngoài cửa.
Tuy nhiên, ngay khi cậu nắm lấy tay nắm cửa, thân thể Lục Nhiên cứng đờ!
Những ý nghĩ hỗn loạn tràn vào đầu, lập tức khiến bộ não của Lục Nhiên quá tải, mất đi khả năng suy nghĩ và hành động.
Cho đến vài giây sau, Lục Nhiên mới dần hồi thần, chỉ cảm thấy như có gai nhọn ở sau lưng!
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp truyền vào não, uy nghiêm vô cùng:
“Nếu ta là tà ma, sao ngươi có thể tỉnh táo lại được.”
“Hả?” Mặt Lục Nhiên khựng lại, ngay sau đó trong lòng dâng lên một tia hy vọng.
Lời nói này đơn giản thô bạo, nhưng lại rất hiệu quả.
Lục Nhiên đã bái nhập môn hạ đối phương, có thể hiểu là, hai bên đã ký kết một khế ước.
Trong tiền đề này, yêu ma tộc có thể tùy ý khống chế nhân tộc thực lực thấp kém, khiến người đó mất đi bản thân, vĩnh viễn làm nô ɭệ.
Nghĩ đến đây, Lục Nhiên quay người nhìn về phía khám thờ: “Ngài là đại nhân Tiên Dương?”
Đầu dê đen im lặng không đáp, không lên tiếng nữa.
Lục Nhiên bình phục lại tâm tình, nhìn đầu dê đen trong khám thờ: “Xin lỗi, đại nhân Tiên Dương, tôi cứ nghĩ ngài là một vị thần ôn hòa, thân thiện.
Mọi người thế gian đều không biết, ngài còn có một mặt đáng sợ… khụ, thực lực đáng sợ như vậy.”
Giọng nói trầm thấp lại vang lên trong đầu: “Ngươi khát vọng chứng minh bản thân, khát vọng báo ân.”
Lục Nhiên chậm rãi gật đầu: “Vâng.”
Thế yếu hơn người, cậu không thể lắc đầu.
Hơn nữa, Lục Nhiên thực sự muốn báo ân từ tận đáy lòng.
Lần cúng thần này, nếu Tiên Dương không đến, kết cục duy nhất của Lục Nhiên là thất bại.
Vô số ví dụ bày ra ở đó: tỷ lệ thành công khi cúng thần lại vào năm sau, bao gồm cả việc cúng thần vào các năm tiếp theo, đều tiến gần đến con số không.
Điều này cũng giống như theo đuổi một cô gái vậy:
Về chuyện cô ấy không yêu bạn ấy
Bạn thật sự không cần phải xác nhận nhiều lần đâu.
Nếu thất bại, cả đời này Lục Nhiên chỉ có thể làm một người bình thường yếu đuối bất lực, sống trong sợ hãi ở thế giới nguy hiểm này.
Nói Tiên Dương có ơn tái tạo với Lục Nhiên, cũng không hề quá lời!
Đầu dê đen: “Được.”
Đây là câu thứ ba mà đầu dê đen nói, cũng là câu cuối cùng.
Lục Nhiên khổ sở chờ đợi rất lâu, cũng không nhận được chỉ thị nào của đại nhân thần minh nữa.
“Ong ong…”
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, đánh thức Lục Nhiên đang chờ đợi trong suy tư.
Cậu cẩn thận liếc nhìn khám thờ một cái, chần chờ một lát, mới lấy điện thoại ra.
Thấy là mẹ gọi, Lục Nhiên lập tức bắt máy: “Mẹ.”
Lục Nhiên lớn lên trong một gia đình đơn thân.
Sau khi cha mẹ ly hôn, năm 5 tuổi cậu sống cùng cha, còn mẹ thì đưa em gái rời khỏi thành phố này, về quê ngoại.
Năm Lục Nhiên 13 tuổi, cha cậu là Lục Hành hy sinh vì nhiệm vụ, cậu lại được mẹ đón về.
Cho đến năm 16 tuổi, Lục Nhiên tự nhận mình có thể tự chăm sóc bản thân, một mình quay về quê hương, về sống ở căn nhà cũ của cha.
“Dạo này con sống thế nào?” Giọng nói ôn nhu của mẹ, an ủi tâm thần Lục Nhiên.
“Con vẫn ổn.” Lục Nhiên mặt mày không tự nhiên nhìn về phía khám thờ.
“Có luyện tập đàng hoàng không?” Mẹ Kiều Uyển Quân tiếp tục hỏi.
Lục Nhiên vô thức quay đầu, nhìn về phía một thanh đao gỗ dựa vào góc tường.
Thân đao thẳng và thon dài, rõ ràng là mô phỏng theo kiểu chế tác hoành đao thời Đường.
Lục Nhiên từ nhỏ đã luyện đao pháp dưới sự dạy dỗ của cha Lục Hành, tư chất khá tốt.
Lúc còn nhỏ, Lục Nhiên vẫn từng mơ ước một ngày nào đó có thể nhận được sự công nhận của thần minh Ngọc Phù, cùng cha mình kề vai chiến đấu.
Nhưng bây giờ,
Vật đổi sao dời, mọi chuyện đều kết thúc.
“Có luyện.”
“Ừm.” Kiều Uyển Quân giọng dịu dàng, sau khi hỏi han vài câu đơn giản, liền đi vào vấn đề chính: “Mẹ nghe nói chuyện con xảy ra ở trường rồi.
Nhiên Nhiên, con phải giữ vững tâm thái, được thần minh chiếu cố, đã là vinh hạnh lớn nhất của chúng ta rồi.”
Mẹ không hề nhắc đến chuyện yêu ma, chỉ nói đến thần minh Tiên Dương.
Lục Nhiên lại nhìn về phía khám thờ, không khỏi động lòng.
Mẹ đại nhân thực lực siêu quần, kiến thức uyên bác, có lẽ bà sẽ biết tin tức về đầu dê đen?
Cho dù bà không rõ, ít nhất cũng có thể cho cậu vài lời khuyên.
Tuy nhiên, Lục Nhiên vừa định mở miệng hỏi, đã bị kìm lại tại chỗ!
Những ý nghĩ hỗn loạn đột ngột ập đến, chỉ trong nháy mắt đã khiến đầu óc Lục Nhiên trống rỗng, không thể thốt ra lời.
Sau 5 giây, Lục Nhiên mới dần hồi thần, lo sợ nhìn về phía khám thờ.
Thảo nào mọi người thế gian đều không biết thần minh Tiên Dương có một mặt như vậy!
Nó không cho phép tín đồ dưới trướng tiết lộ sự tồn tại của nó sao?
Trong lúc mơ màng, Lục Nhiên nghe thấy mấy câu sau của mẹ: “…Thần pháp của phái Tiên Dương rất đặc biệt, dùng tốt thì hiệu quả phi thường.”
Đối với sự im lặng của Lục Nhiên, Kiều Uyển Quân lại hiểu lầm ý, cho rằng con trai đang rất thất vọng.
Dù sao thì Lục Nhiên cũng rất tự cao, lại ngày đêm khổ luyện, chuẩn bị kỹ càng bao nhiêu năm nay, nhưng lại chỉ cầu được Tiên Dương ở vị trí cuối cùng của hàng thứ chín.
Đả kích như vậy, không thể nói là nhỏ được.
Hơn nữa, trước khi Tiên Dương đến, con trai lại còn chiêu đến một con tà thần!
Điều này càng có thể chứng minh, Lục Nhiên có tư chất xuất chúng, lẽ ra phải được các vị thần hàng trên tranh nhau mới đúng.
Về việc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Kiều Uyển Quân cũng không rõ.
Kiều Uyển Quân nhẹ giọng nói: “Khi con thỉnh tượng thần về nhà, trường học cũng đã phát cho con một cuốn sổ nhỏ.”
“Dạ, vâng ạ.” Lục Nhiên lắp bắp đáp.
Trên bàn máy tính đặt một cuốn 《Môn quy Tiên Dương》, trong đó không gì khác ngoài mấy lời răn dạy.
Quy định các tín đồ mỗi ngày phải thành kính cầu nguyện, ngày thường đối xử tốt với người khác, đoàn kết hữu ái các kiểu.
Trong cuốn sổ còn ghi lại một thần pháp đặc biệt của môn phái Tiên Dương - Bi Mẫn Chi Âm.
Tên gọi kỹ pháp này khá là dọa người!
Thực ra chính là mở miệng xin tha.
Tín đồ Tiên Dương có thể dùng âm thanh, khiến đối phương nảy sinh lòng trắc ẩn.
Một khi đối thủ đồng tình bạn, thương hại bạn, thì có thể tránh được xung đột, hoặc là tha cho bạn một mạng gì đó.
Còn về hiệu quả thực chiến cụ thể thì…
Đây chỉ là thần pháp cơ bản nhất của môn Tiên Dương, hiệu quả thật sự không ra sao.
Đừng nói là gặp phải yêu ma tộc hung tàn, cho dù là đối mặt với những người cương nghị quả quyết, bạn có gào khóc xin tha đến thế nào, đối phương cũng không thể tha cho bạn.
Kiều Uyển Quân: “Xem thần pháp cơ bản đi, nghiêm túc lý giải một chút.”
Lục Nhiên: “Khi thầy Lý đưa con về, thầy đã hướng dẫn cho con rồi, đã giải thích cho con rồi ạ.”
“Vậy à.” Kiều Uyển Quân khẽ gật đầu, “Khi con trở thành tín đồ, đại nhân Tiên Dương đã ban cho con chút thần lực.”
“Vâng.” Lục Nhiên đáp qua loa, trước đó trên bàn thờ thần, ảo ảnh Tiên Dương đã ban cho cậu một sợi tiên vụ.
Sợi tiên vụ này chính là cái gọi là thần lực, nó cũng giúp Lục Nhiên cải tạo thể chất, để cậu về sau có thể hấp thu, tu luyện thần lực.
Kiều Uyển Quân nói: “Cảm nhận thần lực trong cơ thể, điều động luồng sức mạnh này, bao bọc lấy thanh quản của con.”
Nghe đến đây, Lục Nhiên đã đoán ra mẹ mình định làm gì.
Bà ấy chắc là muốn chuyển hướng sự chú ý của cậu, bằng cách thi triển phép thuật thần kỳ, để Lục Nhiên cảm thấy vui hơn.
Lục Nhiên cũng vô cùng hưng phấn!
Phải biết rằng, mỗi một tín đồ khi thi triển thần pháp, đều cần phải trải qua một thủ tục - cầu nguyện thần minh của mình.
Chỉ khi thần minh của mình phê chuẩn, và ra tay giúp đỡ, thì các tín đồ mới có thể thi triển tuyệt học độc môn của môn phái mình.
Nói cách khác, Lục Nhiên có thể thử thi triển độc môn thần pháp - Bi Mẫn Chi Âm, bằng cách này, để chứng thực xem đầu dê đen rốt cuộc có phải là bản tôn của Tiên Dương hay không!
“Dạ.” Lục Nhiên quyết đoán, dưới sự hướng dẫn tỉ mỉ của mẹ, hoàn thành ổn thỏa công tác chuẩn bị.
Kiều Uyển Quân nhẹ nhàng nói: “Nhìn đại nhân Tiên Dương, cầu xin ngài ban cho con sự giúp đỡ.”
Lục Nhiên nhìn khám thờ, khẽ “ừm” một tiếng.
Kiều Uyển Quân: “Kêu đi.”
Lục Nhiên: “…”
Đây là cái kiểu nói gì vậy!
Nghe thật là ngại ngùng.
Kiều Uyển Quân kiên nhẫn chờ một hồi lâu, cũng không thấy con trai thi triển thần pháp.
Bà an ủi: “Không sao, mới học thần pháp khó tránh khỏi chưa quen, chúng ta luyện tập thêm vài lần là được.”
Lục Nhiên lập tức giải thích: “Be~ Không phải, mẹ ơi!”
Kiều Uyển Quân: “…”
Lục Nhiên: “…”
Ngượng hết cả người!
Ngượng đến nỗi Lục Nhiên xoay vòng tại chỗ, giật cả tóc.
Cái mẹ gì mà thần pháp củ chuối thế này!
Sao mình lại kêu be be?
Quá! Xấu! Hổ! Quá! Đi!
“Ha ha~” Điều khiến Lục Nhiên cạn lời hơn là, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của Kiều Uyển Quân.
Rõ ràng, bà ấy cố ý!
Là một tín đồ thực lực mạnh mẽ, sao bà ấy lại không biết, tín đồ Tiên Dương lần đầu thi triển thần pháp có thể gặp phải cảnh lúng túng chứ?
“Con cúp máy trước đây.” Lục Nhiên khó chịu nói.
“Nhiên Nhiên.”
“Dạ?”
“Phải tu luyện thần lực cho tốt, phải luyện tập đàng hoàng.” Kiều Uyển Quân dịu dàng dặn dò.
“Con biết rồi.” Lục Nhiên cúp máy, ngồi phịch xuống ghế, cả người đều không ổn.
17 tuổi, chính là độ tuổi lòng tự trọng cao.
Trước mặt mẹ mà kêu be be, thật sự khiến Lục Nhiên xấu hổ vô cùng.
A a a a!
Thật muốn đâm đầu vào đây chết đi.
Tâm tình rối bời, Lục Nhiên đột nhiên rùng mình một cái.
Cậu chợt ý thức được, vẫn còn một vị thần đang nhìn chằm chằm mình!
Lục Nhiên chậm rãi quay đầu, nhìn về phía khám thờ.
Thân tượng ngọc vẫn trắng trong, chỉ có đầu dê là một màu đen tuyền.
Bây giờ, Lục Nhiên đã xác nhận đối phương chính là Tiên Dương, nhưng lại có những nghi vấn khác nảy lên trong đầu.
Lục Nhiên chần chừ rất lâu, khẽ nói: “Về sự tồn tại của ngài, sao lại không cho phép con hỏi người khác?
Ngài có gì khó nói sao?”
Đầu dê đen im lặng không đáp, ngược lại dần dần phai màu, đầu dê lại khôi phục màu trắng trong.
“Ê? Đừng đi mà!” Lục Nhiên vội vàng lên tiếng, trong lòng cậu vẫn còn quá nhiều câu hỏi.
Cũng chính trong khoảnh khắc này, đầu Lục Nhiên lại choáng váng!
Hàng loạt ý nghĩ ập đến, không chỉ khiến Lục Nhiên câm miệng, mà còn khiến cậu mơ màng, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất, trực tiếp ngủ thϊếp đi.
Đại nhân thần minh hình như thấy phiền rồi, không muốn để ai đó hỏi như súng liên thanh nữa.
Trong căn phòng nhỏ tĩnh mịch, khám thờ tỏa ra từng làn sương mù, bao quanh Lục Nhiên đang ngủ say, nuôi dưỡng thân thể nhân tộc yếu đuối của cậu.
Lục Nhiên ngủ một giấc, lại ngủ đến tận chiều tối.
Cho đến khi đèn đường thành Vũ Hạng lên đèn, Lục Nhiên đang nằm trên sàn nhà mới mơ mơ màng màng mở mắt.
Cậu phải mất một lúc mới nhớ ra mình đã trải qua chuyện gì!
“Có cần bá đạo vậy không chứ.” Lục Nhiên nhìn đêm bên ngoài cửa sổ, mặt mày có chút khổ sở.
Ngươi bảo ta im miệng thì ta phải im miệng, ngươi bảo ta ngủ thì ta phải ngủ?
Ta là hình mẫu bạn gái lý tưởng của ngươi chắc?
Thời gian tu luyện tốt đẹp, cứ thế mà phí hoài… ừm?
Lục Nhiên nhíu mày, phát hiện sự việc không hề đơn giản.
Trong cơ thể mình, sao lại tràn ngập thần lực nồng đậm như vậy?
Lục Nhiên chỉ mới trở thành tín đồ vào sáng nay, trong cơ thể cũng chỉ có một chút thần lực mà đại nhân Tiên Dương ban cho, mỏng manh như sương.
Mà bây giờ, làn sương mỏng manh đó lại trở nên đậm đặc hơn nhiều!
Cậu càng cảm thấy mình tràn đầy sức mạnh, cơ thể dường như cũng được thần lực nuôi dưỡng, cải tạo.
Vậy nên…
Lục Nhiên ngẩng đầu, nhìn khám thờ bằng gỗ.
Đại nhân thần minh sau khi làm mình ngủ mê đi, đã ban phước cho mình sao?
“Wow.” Lục Nhiên nắm chặt tay, cảm nhận thần lực tràn đầy và cảm giác sức mạnh dâng trào.
Thật là sảng khoái!
Đại nhân Tiên Dương không có vấn đề gì!
Đường đường là một vị thần, bá đạo một chút thì sao?
Tôi thích kiểu bá đạo đấy!
A~
Sướиɠ!