Hạ Tri Dao đứng trước cửa văn phòng tổng tài, kéo nhẹ phần áo trước ngực xuống một chút, tạo nên đường nét gợi cảm khiến bản thân cảm thấy hài lòng, khẽ gật đầu.
Lúc này, cô mới gõ cửa văn phòng ba tiếng, sau đó đẩy cửa bước vào. Đứng bên cạnh Tống Văn Cảnh, cô hơi cúi người, cố tình để phong cảnh trước ngực hiện ra ở góc độ đẹp nhất trước mặt anh.
Sau đó, cô đặt tập tài liệu lên bàn, giọng nói mang theo chút mê hoặc: “Tổng tài, đây là tài liệu cần ngài ký.”
Tống Văn Cảnh cầm tài liệu, tay hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn không ngẩng đầu, chỉ đáp lại một tiếng bằng giọng trầm thấp “Ừm,” rồi dùng ngữ điệu không mấy quan tâm mà nói: “Mặc lại quần áo cho chỉnh tề.”
Hạ Tri Dao nhìn người đàn ông trước mặt, thấy anh vẫn không ngẩng đầu, lúc này mới thỏa mãn kéo lại áo, che kín đường nét gợi cảm của mình, rồi xoay người rời khỏi. Đúng là nam chính trời sinh, đối mặt với vóc dáng và dung mạo cực phẩm như cô mà vẫn không dao động chút nào.
Nhìn xem bộ ngực này, nhìn xem vòng eo này, quả thực…
Tống Văn Cảnh nghe tiếng giày cao gót của Hạ Tri Dao càng lúc càng xa, mới buông cây bút trong tay, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô, như thể đang suy tư điều gì. Nhưng trong đầu anh, lại không ngừng hiện lên hình ảnh sống động khi nãy.
Hạ Tri Dao về chỗ ngồi, vừa ngồi xuống liền gọi hệ thống trong đầu: “Tiểu Lục.”
Hệ thống 686 đáp: [Ký chủ, tôi không gọi là Tiểu Lục. Cô có thể gọi tôi là hệ thống hoặc 686.]
“Tôi biết rồi. Nhưng mà Tiểu Lục, chỉ dựa vào định lực của nam chính này, việc dẫn dắt tuyến truyện của người qua đường giáp chẳng phải quá đơn giản sao?”
Hạ Tri Dao rất hài lòng vì nhiệm vụ này có vẻ dễ dàng.
Khi mới bắt đầu, Tống Văn Cảnh còn không đồng tình với những hành vi của cô ở công ty, mỗi lần nhìn thấy đều là trách cứ vài câu. Nhưng dần dần, có lẽ vì thấy những hành vi như vậy quá quen, cộng thêm sự hài lòng với năng lực công việc của cô, anh bắt đầu làm ngơ không quan tâm nữa.
Hạ Tri Dao mỉm cười thỏa mãn, trong lòng nghĩ, cứ như thế này thì mọi chuyện thật dễ dàng.
Hệ thống 686: ……
[Ký chủ, độ thiện cảm đã hoàn thành. Chỉ cần đi hết cốt truyện, ký chủ liền có thể thành công lui thân, an tâm tận hưởng cuộc sống ở thế giới này.]
Nghe hệ thống 686 khẳng định, Hạ Tri Dao yên tâm, tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc.
Hạ Tri Dao vốn là một xã súc (dân văn phòng cống hiến đến kiệt sức). Vì công ty mà chạy tiến độ, cô làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ. Đến khi cuối cùng cũng hoàn thành xong dự án, cô dự định thưởng cho bản thân bằng cách đọc tiểu thuyết để thư giãn một chút.
Nào ngờ, vừa mở sách ra đọc liền không thể dừng lại, say mê đến mức trời đã sáng lúc nào không hay. Khi chuẩn bị đi làm, cô cảm thấy chóng mặt, ngã xuống giường và không bao giờ tỉnh lại nữa.
Hạ Tri Dao nghĩ, có lẽ là vì nửa đời trước của mình quá khổ cực, đến mức ông trời cũng không thể nhìn nổi. Vậy nên, ông mới để cô trói định với hệ thống 686, cho cô một cơ hội sống lại ở thế giới mới.
Không chỉ trói định hệ thống, Hạ Tri Dao còn có thể hoàn thành nhiệm vụ trong mỗi thế giới và sau đó sống cuộc sống theo cách mình muốn. Hoàn thành nhiệm vụ còn được ba trăm triệu, đây không phải là miếng bánh từ trên trời rơi xuống sao?
Cô luôn suy nghĩ, nhiệm vụ đơn giản như vậy sao lại đến lượt mình, nhưng không dám hỏi. Lỡ như hệ thống không cho phép thì chẳng phải sẽ rất mệt sao?
Hệ thống 686: [Thật ra cũng không cần lo lắng, chỉ vì những người qua đường Giáp kia đối với nam chính đều không thể hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí còn phải bãi công, cho nên cô mới có cơ hội như thế.]
“Đúng rồi, Tiểu Lục, những cuốn tiểu thuyết quý giá đó của tôi, cậu có thể giúp tôi dấu đi không?” Hạ Tri Dao không chắc chắn nói, lúc này mới nhớ ra những cuốn tiểu thuyết không ra gì mà cô đang đọc.
Hệ thống 686: [Ký chủ, yên tâm, trong quá trình làm nhiệm vụ, thời gian ở bên kia sẽ ngừng lại. Khi cô hoàn thành xong nhiệm vụ, có thể quay về ngay. Những cuốn tiểu thuyết của cô sẽ không bị ai phát hiện đâu.]