Sau Khi Bị Điên Mỹ Hắc Nguyệt Quang Đánh Dấu

Chương 20

Văn Tư Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, đôi chân dài mịn màng chầm chậm di chuyển lên giường. “Em nghĩ đó là bệnh à?”

Chẳng lẽ không phải sao? Có Alpha nào mà giai đoạn phát tình kéo dài cả năm trời? Ít nhất cô chưa từng nghe thấy trường hợp nào như vậy.

“Văn tổng, tôi nghĩ tốt nhất… nếu có thời gian, cô nên đến bệnh viện.” Hạ Thi Huyền khéo léo gợi ý.

Văn Tư Nguyệt ngả đầu ra sau, dường như thật sự đang suy nghĩ về lời cô nói.

“Tôi không bệnh. Nếu phải đến bệnh viện trong thời gian tới, thì cũng là vì ‘món quà’ em tặng tôi.” Văn Tư Nguyệt xoa cái cục bướu to trên trán mình vẫn chưa tan hết. Hạ Thi Huyền liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng quay đi. Văn Tư Nguyệt vừa châm chọc cô sao?

Hạ Thi Huyền xoa trán, nhận ra một vấn đề lớn: cô và Văn Tư Nguyệt giao tiếp quá kém hiệu quả. Văn Tư Nguyệt hoàn toàn không chịu tiếp thu, lại luôn trả lời những điều không liên quan hoặc nhầm lẫn trọng tâm câu hỏi của cô.

“Tôi hôn em, em có thấy dễ chịu không?” Văn Tư Nguyệt im lặng một lúc rồi bất ngờ hỏi.

Hạ Thi Huyền sững sờ. “Cũng… bình thường thôi.”

Văn Tư Nguyệt dựa vào đầu giường, liếʍ môi. “Bình thường à… Bà xã, em không thành thật.”

Hạ Thi Huyền không thể theo kịp suy nghĩ của Văn Tư Nguyệt. Một người vừa nổi điên, giờ lại hỏi cô có thấy thoải mái khi được hôn không. Điều này hoàn toàn nằm ngoài sự chấp nhận của người bình thường.

Cô vẫn giữ tư thế cuộn tròn, suy nghĩ nhanh về cách thoát thân.

Có vẻ như tối nay phải ở lại đây rồi. Văn Tư Nguyệt dáng người đẹp, ngực lại to và mềm mại. Cô bị hôn đến mức hồn phách sắp bay khỏi thân. Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra… hình như cô cũng không thiệt thòi lắm…

“Văn tổng… cô sẽ không cứ thế nhìn tôi mãi chứ?” Hạ Thi Huyền ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Văn Tư Nguyệt đang dán chặt vào mình.

Văn Tư Nguyệt khẽ động ngón chân: "Nhìn vợ mình thì có gì sai?”

Hạ Thi Huyền bất ngờ ngồi bật dậy, bất chấp chiếc váy ngủ trên người không che kín gì cả, nghiêm nghị nói:

“Văn tổng, chúng ta có thể lập ba điều ước định được không?”

Văn Tư Nguyệt nhướn mày.

“Văn tổng, vì cô từng nói rằng cô là người phân biệt rõ công tư, vậy thì ranh giới giữa chúng ta cũng nên rõ ràng hơn. Trong công việc, chúng ta là cấp trên và cấp dưới. Còn trong đời tư, tôi hy vọng chuyện giữa hai chúng ta không ai ngoài biết được.”

Văn Tư Nguyệt gật đầu: “Nói rất đúng, tôi đồng ý.”

Hạ Thi Huyền thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói:

“Điều thứ nhất vừa rồi coi như đã định xong. Điều thứ hai, Văn tổng có thể trả lời nghiêm túc câu hỏi của tôi được không? Gặp lại nhau là duyên phận, tôi và cô đều không muốn làm rạn nứt mối quan hệ này, như vậy chẳng tốt cho ai cả.”

Văn Tư Nguyệt nằm nghiêng sang một bên, hai chân dài đan vào nhau:

“Bà xã đã thành tâm như vậy, tôi không thể làm gì khác.”

“Chuyện yêu qua mạng quả thực là ngẫu nhiên, tôi không ngờ người ở đầu bên kia lại là em. Hơn nữa, em chưa từng đăng gì trên vòng bạn bè, tôi có giỏi đến mấy cũng không thể tìm được người đã mất liên lạc lâu như vậy. Còn tôi, tôi chưa từng giấu giếm danh tính của mình, nếu không tin, em có thể xem lại vòng bạn bè của tôi.”

Đêm đã khuya, Văn Tư Nguyệt dường như hơi lạnh, hai chân dài cọ vào nhau. Hạ Thi Huyền bất giác nhìn đôi chân dài của Văn Tư Nguyệt, làn da trắng mịn khẽ nổi da gà.

Hạ Thi Huyền kéo chăn đắp lên chân Văn Tư Nguyệt:

“Còn vị hôn thê thì sao?”

Văn Tư Nguyệt ngồi dậy:

“Không có vị hôn thê nào cả, Thi Huyền.”

“Điều thứ ba là gì? Muộn rồi.” Văn Tư Nguyệt giục.

Hạ Thi Huyền lăn một vòng ra mép giường, may là giường của Văn Tư Nguyệt đủ rộng nên cô không bị lăn xuống đất.

“Điều thứ ba à... là tôi hy vọng Văn tổng đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tin tức tố đó, còn có những điều quan trọng hơn việc trao đổi tin tức tố. Ví dụ như tối nay, chúng ta nên ngủ riêng.”

Nghe xong, gương mặt vốn dịu dàng của Văn Tư Nguyệt lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Tôi hiểu rồi, ý của cô Hạ là muốn vun đắp tình cảm trước đúng không? Xem ra tôi đã quá vội vàng rồi. Cô Hạ cứ yên tâm ngủ, tôi sẽ không động tay động chân.”

Văn Tư Nguyệt nhanh chóng lấy lại vẻ dịu dàng, để chứng minh mình sẽ không làm gì cả, cô ấy đặc biệt ôm thêm một chiếc chăn khác đến, mỗi người đắp một chiếc.

Nằm xuống rồi, khoảng cách giữa hai người vẫn đủ rộng để nằm thêm hai người nữa.