Đông cung Thái tử phủ, đêm động phòng hoa chúc.
Nến đỏ chiếu sáng, chữ hỉ dán khắp nơi, màn giường màu đỏ thẫm nhẹ nhàng lay động.
Sở Khanh đội phượng quan hà phi, che khăn trùm đầu đỏ, đoan trang ngồi trên chiếc giường hỉ hoa lệ rộng lớn.
So với kiếp trước gả cho Lệ Vương, đời này nàng có thể gả cho Thái tử, thật sự tâm nguyện đã mỹ mãn.
Không liên quan đến quyền thế danh lợi, nàng chỉ muốn bảo toàn tính mạng, bình an qua hết kiếp này mà thôi.
Thái tử tính tình ôn nhuận, chưa bao giờ gϊếŧ người vô tội, so với Lệ Vương tàn bạo thì tốt hơn gấp trăm lần, ít nhất ở bên cạnh ngài, nàng không cần lo lắng đến an nguy tính mạng…
Còn chưa đợi Sở Khanh mừng thầm xong, cửa phòng tân hôn đã bị người ta thô bạo đá tung.
Thái tử ôn nhuận giận dữ xông vào, trực tiếp xông lên kéo xuống khăn trùm đầu đỏ của Sở Khanh, hướng về phía nàng một trận quát mắng như tát nước vào mặt: “Ngươi đi bẩm báo với Phụ hoàng và Mẫu hậu, bọn họ ép ta cưới người ta không yêu cũng được, nhưng ta tuyệt đối không cho phép bọn họ động đến một sợi tóc của Giao Giao! Giao Giao là tính mạng của ta, nếu nàng ấy không còn thì ta cũng không sống nổi! Trước khi chết, ta nhất định sẽ gϊếŧ tất cả những kẻ hãm hại nàng ấy để báo thù, ngươi cũng không ngoại lệ!”
Sở Khanh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Nạp Lan Húc đang giận dữ.
Nói một cách chính xác, đây là lần đầu tiên hai người họ gặp mặt trong đời này.
Đêm động phòng hoa chúc, vốn nên là khoảnh khắc ân ái mặn nồng, nhưng ánh mắt tân lang nhìn tân nương lại giống như nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Sở Khanh khẽ mở hàng mi, có vẻ không hiểu vì sao Thái tử lại nổi giận lớn như vậy.
Vẻ ngoài của Thái tử Nạp Lan Húc tuy không tuấn mỹ tuyệt diễm như Lệ Vương Nạp Lan Hạo, nhưng cũng là một mỹ nam tử hiếm có. Dung mạo của ngài giống như một viên ngọc bích ôn nhuận, đẹp mà không mang tính công kích.
Nhưng chính một nam nhân ôn nhuận như vậy, lúc này vì người trong lòng, đôi mắt đen như mực vốn hiền hòa lại hiếm thấy nhuốm màu sát khí lạnh lẽo.
Sở Khanh từ từ đứng dậy, ôn tồn nói với Nạp Lan Húc: “Thái tử điện hạ bớt giận, thϊếp thân không biết Tiết cô nương đã gặp phải chuyện gì. Chẳng lẽ là Hoàng thượng và Hoàng hậu đã làm gì nàng ấy sao?”
“Hừ!” Nạp Lan Húc phất tay áo, lạnh lùng nói: “Đừng có giả bộ vô tội trước mặt cô gia! Phụ hoàng Mẫu hậu phái người ám sát Giao Giao, chẳng phải là vì ngươi sao! Nếu không phải cô gia đã sớm phòng bị, phái ám vệ trung thành bảo vệ nàng ấy, có lẽ nàng ấy đã gặp chuyện chẳng lành…”
Nói đến đây, hắn lại một trận nôn nóng giận dữ, hận không thể gϊếŧ vài người tế trời, mới có thể dập tắt được sự sợ hãi và lửa giận trong lòng.
Hắn quá yêu Tiết Mộng Giao!
Vì yêu, nên sợ mất đi! Vốn tính tình ôn nhuận, hắn đã mọc ra gai nhọn, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn bảo vệ người mình yêu được chu toàn.
Sở Khanh đã minh bạch, chậm rãi khuyên nhủ: “Việc Thái tử điện hạ sủng ái Tiết cô nương, cả kinh thành Thượng Kinh ai cũng biết. Phàm việc gì cũng có chừng mực, quá thì không tốt. Hoàng thượng và Hoàng hậu đều vì lo lắng Tiết cô nương mê hoặc trữ quân, mới ra hạ sách này. Nếu Thái tử thật sự yêu thương Tiết cô nương, thì đừng vì nàng ấy mà làm trái ý Đế Hậu nữa. Nếu không phụ tử ly tâm, mẫu tử ly tâm, Thái tử cùng thiên hạ bá tánh ly tâm, chẳng phải càng đẩy Tiết cô nương vào con đường không lối về sao?”
Nạp Lan Húc ngẩn người, cảnh giác nhìn nàng, lạnh lùng hỏi: “Ý ngươi là gì?”
“Thái tử điện hạ anh minh, tự nhiên hiểu được ý của thϊếp thân.” Sở Khanh không kiêu ngạo không siểm nịnh, từ tốn nói: “Từ xưa đế vương tam cung lục viện thất thập nhị phi, Thái tử là trữ quân một nước, sủng ái một thϊếp thất thì có là gì? Nháo đến tình trạng hôm nay này, chỉ vì Thái Tử đối Tiết cô nương sủng ái quá mức, ngược lại trở thành treo ở trên cổ nàng một lưỡi dao sắc bén.”