Sau khi nhà nghiên cứu lặp lại một lần, người nắm quyền gia tộc trẻ tuổi đã đưa cho cậu một tổ dữ liệu mới như đã hứa.
… Anh kéo bạn trai của mình lại, hôn cậu dịu dàng nhưng đầy cường thế.
Trở thành bạn trai của Luật Nhược, là chuyện đã xảy ra cách đây một năm ba tháng.
Đó là ngày 18 tháng 11, năm Tân Nguyên 1071.
9:30 sáng.
Góc độ Hằng Tinh xoay qua Thành phố Ngân Hà đạt tới kỳ điểm phân cực vật lý học mới, những dòng nước cắt chéo nhau tạo thành góc vuông hoàn hảo với bãi cỏ trong khuôn viên Học viện bậc nhất Liên Minh. Bóng của tòa nhà thí nghiệm khoa học xã hội ngả xuống mặt đất, vừa vặn là 0,618 cổ điển nhất kia - một tỷ lệ vàng không đổi trong toán học.
Cây bạch quả xào xạc vang.
Chung Bách chống một tay trên bãi cỏ, nghe Luật Nhược giảng về dự án gần đây.
Luật Nhược vẫn chưa chính thức gia nhập viện nghiên cứu, cậu mặc một chiếc áo khoác kiểu dáng quy định màu xám lạnh của Học viên, bên trong là áo sơ mi trắng với logo cốc đo lường của khoa học xã hội, cổ áo xẻ ra một chút theo đầu ngón tay di chuyển con trỏ ở giữa không trung.
“Hệ thống khống chế dữ liệu xã hội?” Chung Bách hỏi.
Luật mở một mô hình ảo cho anh xem.
Trên tọa độ bốn chiều là hình ảnh thu nhỏ của thành phố Ngân Hà. Theo lời giới thiệu của Luật Nhược, mỗi điểm laser chớp sáng tượng trưng cho một người dân trong thành phố. Cả một thành phố thí nghiệm này là một hệ thống xử lý dữ liệu khổng lồ, trong đó một trăm vạn đơn vị dân số, chính là một trăm vạn mẫu thí nghiệm.
Luật Nhược chạm vào một điểm laser, nó lập tức phóng to, hình chiếu thành hình ảnh ba chiều của một người đàn ông trung niên.
9:30, người ảo rời khỏi nhà.
Xe từ bay công cộng tự động dừng trước cửa.
16:30, người ảo tan làm.
Xe từ bay công cộng lại xuất hiện trước cổng công ty.
Trong ví dụ này, một chiếc xe từ bay phục vụ gần một nghìn người cùng lúc. Theo thuật toán, thành phố đơn vị một trăm vạn người, số lượng xe từ bay cần thiết giảm xuống một phần trăm so với các thành phố hiện thực có cùng quy mô.
Thông qua thuật toán bốn chiều, thành phố thí nghiệm nhanh chóng mô phỏng được cuộc sống ảo của hàng vạn: Các cặp vợ chồng mang thai sẽ được phân bổ vào các phương án chăm sóc tốt nhất, căn cứ vào tiềm năng ẩn của trẻ sơ sinh, sắp xếp ra khu vực học, hướng học, thậm chí hướng công việc sau khi tốt nghiệp của trẻ sơ sinh…
“Thuật toán tối ưu.” Chung Bách đã hiểu.
“Ừ.”
“Tiến độ hoàn thành được bao nhiêu rồi?”
“73,1%.”
Luật Nhược đưa ra một con số khiến người ta kinh ngạc.
Cậu rất ít giao tiếp với người khác, ngoại trừ Chung Bách, thậm chí không ai biết một sinh viên mới nhập học đã âm thầm tự mình đẩy một dự án Viện nghiên cứu Liên Bang làm gần trăm năm, tiến xa đến mức này.
“Còn thiếu cái gì?” Chung Bách hỏi.
Chung Bách thích nghe Luật Nhược nói về nghiên cứu của cậu, dự án của cậu, công thức của cậu. Khi nói về những thứ này, Luật Nhược có thói quen vừa nói vừa thao tác dữ liệu, ánh sáng sẽ in trên đầu ngón tay cậu, đốm đốm chấm chấm, khi giọng nói lãnh đạm đọc các con số, phát âm rất rõ ràng.
Thỉnh thoảng, sẽ ngừng một lúc, giải thích lại những phần tương đối phức tạp.
… Chung Bách thích những suy nghĩ khi cậu vì mình mà đặc biệt giới thiệu.
Hay nói cách khác, Chung Bách thích sự ngoại lệ mà cậu dành cho mình.
“Thiếu một hệ số AI.”
“Hửm?”
Phát hiện Chung Bách nghe không hiểu "hệ số AI", Luật Nhược như mọi khi, ngừng lại một chút, đổi cách diễn đạt khác.
“... Để một hệ thống xử lý dữ liệu có thể điều tiết xã hội, hệ thống đó, trước tiên phải là một hệ thống xác định. Tiếp theo, nó vừa phải là một hệ thống hỗn loạn. Hệ thống hỗn loạn này, phải chứa một số yếu tố không thể đoán trước, không thể dự đoán, và cả sự phá hoại mà chúng gây ra.
“Cuộc đời một con người, là có mốc phải theo, nằm trong điều tiết của ‘thuật toán xã hội’, nhìn chung, quá trình lớn là một dạng tính tuyến ‘sinh ra -> được giáo dục -> làm việc -> kết hôn -> chết’. Dựa vào cha mẹ, môi trường cộng đồng, tiềm năng di truyền, cơ bản có thể đoán trước được xu hướng phát triển của từng cá nhân. Nhưng trong chuỗi dạng tính tuyến của một cá thể, vẫn tồn tại những điểm nút không thể kiểm soát với xác suất khác nhau.
“Một cá thể sẽ ở những điểm nút không thể dự đoán trước này, làm ra đủ loại hành vi phi lý tính, từ đó phá vỡ công thức ban đầu của thuật toán.”
“Hệ số trong khoảng điểm nút không thể dự đoán trước này, chính là hệ số AI.”
Luật Nhược phát âm vẫn rõ ràng như mọi khi.
Chung Bách thì lại đang nhìn đường sáng trên lông mi của cậu.
Điểm laser từ mô hình thành phố, rơi vào đôi mắt màu bạc của cậu, tựa như một thiên hà xa xôi.
“Điểm nút không thể đoán trước, nhưng tồn tại trong một khoảng nhất định. Em đã thử phân tách ý thức của mình, đưa vào thành phố mô phỏng, thay thế thuật toán, tìm ra hệ số trong khoảng điểm nút phi lý tính.” Luật Nhược vuốt giao diện tiến trình thí nghiệm, mặt không cảm xúc, giọng điệu bình thản: “Thất bại rồi.”
Ba chữ, thất bại rồi.
Không chút phập phồng.
Mang chút nghi hoặc không rõ ràng.
Chung Bách bật cười, không kìm được mà đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc bạc của Luật Nhược.
Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng được cảnh Luật Nhược phân tách ý thức của chính mình, phục chế, mô phỏng thí nghiệm hàng trăm lần, còn chính xác hơn chương trình vận hành.
Luật Nhược cúi đầu, trượt qua trượt lại dữ liệu.
Khuôn mặt trắng nõn lãnh đạm, mũi hơi ửng đỏ vì cái lạnh của đầu đông.
Có vẻ cậu vẫn đang tự hỏi tại sao lại thất bại.
Chung Bách tháo khăn quàng cổ lông cừu màu nâu nhạt của mình xuống, dò người qua quàng lên cho cậu. Lông cừu mềm mại bị ánh sáng chiếu đến phát sáng lấp lánh, làm dịu đi vẻ lạnh lùng của chàng thanh niên.
“Không hiểu được cái gì là hành vi phi lý tính à?” Chung Bách cười hỏi: “Vậy em có muốn nghiên cứu anh không?”
“Anh đảm bảo, anh tuyệt đối không liên quan đến lý tính.”