Đại Hạ, Cao Đế năm xuân thứ mười lăm, Kinh đô An Nam hầu phủ.
“Thánh chỉ đến!”
Toàn bộ người nhà Tiêu gia, từ Lão phu nhân, Thái phu nhân Dương thị – mẫu thân đã thủ tiết nhiều năm của Tiêu Nhượng cho đến hạ nhân, đều đã quỳ chỉnh tề trước cổng lớn, cung kính chờ Nội quan tuyên đọc thánh chỉ.
Chỉ có mỗi Thôi An Như mặc một thân đồ tang, vẻ ngoài không chút tô điểm, đối lập hoàn toàn với y phục lộng lẫy của những nữ quyến Tiêu gia đang chờ lĩnh thưởng.
Thôi An Như chính là đích nữ duy nhất của Trấn Quốc Công.
Phụ tử Trấn Quốc Công chiến công hiển hách, lòng dân hướng về nhưng cách đây không lâu lại đồng thời chiến tử nơi sa trường. Hoàng thượng đặc biệt ban quốc tang, kéo dài chín ngày, tính cả thời gian đi đường, hôm qua vừa qua thất thứ năm.
“Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết: Nguyên An Nam Bá Tiêu Nhượng, trong trận Hồ Lao Quan dũng cảm gϊếŧ địch, đại phá quân địch, giải nguy cho Nam Cảnh, nay được thăng làm An Nam Hầu, ban thêm chức phó lĩnh quân phòng thành Kinh đô..."
“Nữ nhi của Hộ Bộ viên ngoại lang, Lâm Tri Âm, tự nguyện cống hiến cho biên cương, dùng y thuật cứu trị lập đại công nơi biên ải. Nay cùng An Nam Hầu tình đầu ý hợp, An Nam Hầu nguyện dùng một thân quân công đổi lấy danh vị bình thê cho nàng. Trẫm cân nhắc kỹ, đồng ý phá lệ tiền triều, đặc biệt ban hôn, chọn ngày thành thân. Lĩnh chỉ, tạ ân.”
Không khí xung quanh Thôi An Như như thể đột nhiên bị rút sạch, mọi âm thanh trở nên mơ hồ không rõ.
Phu quân Tiêu Nhượng của nàng, việc đầu tiên sau khi từ biên cương trở về với quan tài của phụ huynh nàng lại chính là dùng quân công của mình để cầu hôn một bình thê.
Tiếng ong ong trong đầu ùa đến như sóng dữ, sợi dây căng thẳng trong lòng suốt những ngày qua cũng theo tiếng gào thét mà tan vỡ.
Tiêu gia, quả thật là quá đáng.
“An Như, đều tại Tiêu Nhượng hồ đồ, ta đã khuyên bảo nó để sau này hãy tính chuyện này...”
Dương thị nhìn thấy sắc mặt của Thôi An Như lạnh lùng như băng, vội vã bước lên nói một câu.
Thôi An Như rút tay mình ra, làm ngơ trước ánh mắt kinh ngạc thoáng qua của Dương thị, trầm giọng hỏi:
“Vậy nghĩa là mẫu thân chỉ lo ta có chút ấm ức, nhưng bản thân người lại rất vui lòng tiếp nhận Lâm gia cô nương?”
Câu phản bác của nàng khiến Dương thị á khẩu, không thốt nên lời.
Lão phu nhân nhíu mày khó chịu nhìn thoáng qua con dâu, chậm rãi nói:
“Chuyện đã định, nếu ngươi không phục chẳng bằng vào cung cầu kiến Hoàng Thượng, xin Người thu hồi thánh chỉ!”
“Tổ mẫu cẩn thận lời nói!”
Kèm theo cơn gió lạnh mang hơi thở giáp trụ, Thôi An Như thấy phu quân Tiêu Nhượng của mình xuất hiện.
Tiêu Nhượng với gương mặt anh tuấn càng thêm phong trần vì sa trường và gió cát, vóc dáng cường tráng dưới lớp giáp trụ toát lên vẻ an toàn, nhưng lại chẳng còn là nam nhân năm nào vì bảo hộ nàng mà rèn luyện nên.
Bên cạnh hắn ta là một nữ tử ôn nhu khác.
Lâm Tri Âm vận y phục xanh lục, dung mạo không tính là xuất sắc, hai năm ở biên cương khiến làn da có phần thô ráp nhưng người gặp chuyện vui tinh thần phấn chấn, đôi mắt nàng ta lại vô cùng sáng.
“Muội muội, xin thứ lỗi cho ta gọi ngươi như thế, dẫu sao ta cũng lớn hơn ngươi một tuổi, sau này cùng sống dưới một mái nhà, gọi ngươi một tiếng muội muội cũng thêm phần thân thiết.”
Thôi An Như bật cười lạnh, nhìn Lâm Tri Âm – đoá hoa trắng bé nhỏ kia:
“Lâm gia cô nương giữ tự trọng một chút, phụ mẫu ta chỉ sinh được huynh muội ta, thật không biết ở đâu lại lòi ra một vị tỷ tỷ chuyên đi cướp phu quân của người khác đây.”
“Phu nhân!” Tiêu Nhượng sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thôi An Như:
“Chuyện này không liên quan đến Tri Âm, ta nơi chiến trường vào sinh ra tử, chính Tri Âm bất chấp hiểm nguy cứu ta. Vì cứu ta mà cùng ta có tiếp xúc da thịt, ta tất nhiên phải cho nàng một lời giải thích!"
“Nàng thân là chủ mẫu phải có khí độ dung người! Huống hồ Tri Âm không để tâm chuyện nội trạch, tự nhiên sẽ không tranh giành với nàng, cớ gì nàng làm loạn khiến gia trạch bất an!”
Thôi An Như nhìn Tiêu Nhượng lúc này xuân phong đắc ý, lại nghĩ đến phụ thân và huynh trưởng đã khuất của mình, cảm thấy vô cùng đáng thương.
Nam nhân chó má này, ngay tại biên cương, trước mặt nhạc phụ và cữu huynh nàng lại dám tư thông với Lâm Tri Âm nữ nhân hèn mọn này, giờ đây không màng lễ nghĩa mà quyết muốn vì nàng ta mà cầu bình thê?
Nghĩ đến đây, nàng không chút biểu cảm, liếc nhìn thoáng qua bụng của Lâm Tri Âm.
Có khi nào...
Chỉ cảm thấy càng thêm ghê tởm.
“Hầu gia nói nghe thật nhẹ nhàng, dùng quân công xin cho Lâm gia cô nương một danh phận bình thê.”
Thôi An Như lời nói xoay chuyển, lại bất ngờ nở nụ cười chân thành:
“Không bằng ta nhường vị trí này cho nàng ta, chúng ta hoà ly thì thế nào?”
Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều trầm xuống.
Hai năm qua, Tiêu gia tiêu xài bạc của Thôi An Như, nếu hoà ly, vậy chẳng phải toàn bộ sính lễ mười dặm hồng trang đều phải trả lại sao?