“Giờ không phải lúc để bàn mấy chuyện đó.”
Khúc Chiến lườm Mộc Tam Tâm, ánh mắt đầy sát khí: “Nhìn không ra cậu còn miệng lưỡi sắc bén thế nhỉ.”
Mộc Tam Tâm làm bộ ngượng ngùng, nhưng không quên quay sang thì thầm vào tai Chiêm Thiếu Thông: “Cậu xem, người này đến con cũng sinh rồi, trông thằng nhóc kia cũng phải năm tuổi chứ? Hai người mới yêu nhau được mấy năm? Bảy năm là cùng, thế mà ngay lúc tình cảm mặn nồng nhất đã léng phéng rồi. Loại này mà gọi là người tốt à? Còn dám giấu cậu lâu như vậy! Loại này phải đập chết luôn! Đừng có làm kiểu người dễ tha thứ nhé, tôi ghét nhất mấy cái kiểu mềm lòng rồi quay lại với tra công. Cứ phải mạnh tay đá anh ta đi! Anh là tương lai đại cường công, làm sao có thể hạ thấp mình trước loại người này được!”
Khúc Chiến không nghe rõ Mộc Tam Tâm đang thì thầm gì, nhưng cũng đoán chẳng phải lời hay ho. Anh ta nghiêm mặt, nói với Chiêm Thiếu Thông: “Thiếu Thông, em biết tình hình gia đình anh mà. Anh buộc phải có một đứa con, chỉ có như thế anh mới có thể yên tâm ở bên em mà không bị áp lực…”
Mộc Tam Tâm buột miệng: “Nam nữ thông ăn, dưa leo bẩn muốn chết!”
Khúc Chiến nhíu mày, mặt lạnh như tiền: “Em biết anh có bao nhiêu kẻ thù không? Lúc đầu em cũng từng trải qua mấy vụ ám sát đó rồi. Không phải anh sắp xếp thêm vài mối quan hệ để đánh lạc hướng bọn chúng, thì làm sao anh có thể bảo vệ em tốt được?”
Mộc Tam Tâm giơ tay lên, giả vờ như sắp ói: “Ọe! Anh nói nữa chắc tôi nôn mất!”
Khúc Chiến và Chiêm Thiếu Thông: “…”
Chiêm Thiếu Thông không nói gì, nhưng vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi. Những biến cố gần đây khiến cậu dần tỉnh ngộ.
Nhìn người đàn ông mà cậu từng yêu, cậu nói chậm rãi, từng chữ một: “Lúc trước em đã nói sẽ bên anh cả đời. Nhưng là anh phản bội em trước, nên lời hứa đó không còn giá trị nữa.”
Khúc Chiến không tự chủ được tiến thêm một bước, trong lòng dâng lên một nỗi sợ kỳ lạ. Lần này Chiêm Thiếu Thông thực sự nghiêm túc. Những lời cậu vừa nói như đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ này.
“Nếu em dám rời đi, anh đảm bảo sẽ không công ty nào dám thuê em. Trên người em hiện giờ chẳng có một xu nào. Em định sống thế nào? Thiếu Thông, chúng ta…”
Mộc Tam Tâm vỗ vai Chiêm Thiếu Thông một cái, hào sảng tuyên bố: “Không sao, tiền của tôi chia cho cậu một nửa!”
Khúc Chiến đứng đó, giận đến mức muốn đập chết ngay cái người từng khiến mình mê mẩn!
Chiêm Thiếu Thông khẽ cười, nhìn thẳng Khúc Chiến lần cuối: “Từ nay về sau, chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì.”
Khúc Chiến chết lặng tại chỗ, không nói được lời nào.
Mộc Tam Tâm ung dung để Chiêm Thiếu Thông kéo mình rời khỏi. Nhưng khi ra khỏi công viên, Chiêm Thiếu Thông đột ngột dừng lại, nhìn cậu một cách nghiêm túc, khiến cậu cũng căng thẳng theo: “Dù tôi không biết cậu rốt cuộc đang tính toán điều gì…”
Trong lòng Mộc Tam Tâm: Tôi chỉ muốn cậu chia tay với tra công mà thôi!
“…Nhưng tôi thực sự cảm ơn cậu.” Chiêm Thiếu Thông nở một nụ cười nhẹ: “Giống như cậu nói, sau này, nếu tôi trở thành… đại cường công, cậu có thể làm bản mạng thụ của tôi không?”