Lãm Nguyệt hiếm khi nghiêm mặt nói: "Đừng để hắn cản trở việc tu hành của ngươi!"
Một câu nói như sấm sét đánh vào đầu Nam Xu Dư, nàng mới thoát khỏi cơn giận dữ, lúc này mới phát hiện quần áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Làm phiền sư tôn rồi." Nam Xu Dư xoa xoa mặt: "Ta về tĩnh tâm đây."
Lãm Nguyệt gật đầu, dặn dò: "Đại sư tỷ của ngươi mấy hôm trước còn hỏi ta có nhận được thư của ngươi không, nàng ấy thật sự rất nhớ ngươi, đừng quên đến tìm nàng ấy."
Nam Xu Dư không nghe lọt tai, chỉ tùy ý gật đầu, niệm quyết, phi kiếm xuất ra khỏi vỏ, nàng nhanh nhẹn nhảy lên, bay về phía tiểu viện của mình.
Thấy nàng không nói lời nào liền rời đi, Lãm Nguyệt vội vàng nói thêm: "Đừng quên bảo đại sư tỷ của ngươi làm cho ta một phần bánh đậu lạnh nhé!"
Gió lạnh phả vào mặt, Nam Xu Dư rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn nhiều, sau đó mới nhớ tới lời sư tôn vừa nói, một sự thật đáng sợ khiến nàng lạnh toát sống lưng.
Nương theo một trận mùi hương lạnh lẽo quen thuộc, một cỗ lực lượng ôn hòa đem nàng ôm sang một bên:
"Ngự kiếm phi hành cũng có thể phân tâm, ngươi thật sự không sợ rơi xuống chân núi nát nhừ thành bùn sao!"
Giọng nói ôn nhu tao nhã nhẹ nhàng khiển trách, trong giọng nói là sự lo lắng và tức giận rõ ràng.
Nam Xu Dư nghiêng đầu nhìn lại, là dung nhan tuyệt sắc thanh lệ quen thuộc kia.
Chạm phải đôi mắt sao đủ để khiến thiên địa vạn vật đều ảm đạm thất sắc, trái tim Nam Xu Dư rơi xuống vực sâu——
Đây chính là nữ chính Hạc Khanh Tiên Tử trong nguyên tác khiến nàng bỏ mạng trong miệng yêu thú, mỹ nhân sư tỷ nàng xem như tỷ tỷ ruột, Vân Yến Khanh.
.
Thấy dung nhan luôn luôn rạng rỡ của Nam Xu Dư trắng bệch như tờ giấy, trên trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh, tóc tai rối bù như tổ quạ.
Vân Yến Khanh khẽ chau mày, lo lắng hỏi: "Ngươi bị thương? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"
Nam Xu Dư vô thức gạt tay nàng ra, lặng lẽ kéo dài khoảng cách giữa hai người, "Ta không sao."
Trong mắt Vân Yến Khanh thoáng qua một tia u ám, nàng rụt tay lại, đưa khăn tay cho nàng, "Lau đi, trên trán ngươi toàn là mồ hôi lạnh."
Đang định nhận lấy khăn tay, nhớ tới quan hệ của hai người trong nguyên tác, động tác trên tay Nam Xu Dư khựng lại.
Thấy nàng do dự, Vân Yến Khanh trực tiếp nhét khăn vào tay nàng, giả vờ như không để ý nói: "Sao tóc tai rối bời thế này, bị chim mổ à?"
Vừa dứt lời, một cục bông trắng tròn từ trên đầu Nam Xu Dư nhảy ra, nhìn thấy cục bông nhỏ như quả cầu tuyết, nụ cười của Vân Yến Khanh rạng rỡ hơn vài phần, "Thì ra là Bàn Hổ."
Bàn Hổ là cái tên Nam Xu Dư đặt cho Tiểu Phì Chiu, Tiểu Phì Chiu rất thích cái tên này, nghe hung dữ vô cùng, quả thực rất xứng với nó ——
Chiu, siêu hung dữ!
Tiểu Phì Chiu nhảy lên ngón tay Vân Yến Khanh đứng vững, "Chiu chiu chiu" chào hỏi vài tiếng.
Lau mồ hôi trên trán, Nam Xu Dư nhận ra mình phản ứng hơi quá, liếc mắt nhìn Tiểu Phì Chiu, cong môi cười, trong giọng nói tràn đầy ý cười, "Con chim ngốc này đưa thư cho ta, vì mấy hạt dưa, vậy mà lại đưa đến tận sân của sư tôn."
Tuy không biết vì sao nàng lại từ chối sự gần gũi của mình, nhưng thấy ngữ khí nàng đã trở lại bình thường, Vân Yến Khanh vừa vuốt ve bộ lông của Tiểu Phì Chiu vừa cười nói: "Chắc chắn là Bàn Hổ chưa ăn no rồi."
Tiểu Phì Chiu vỗ ngực tán thành, "Chiu chiu chiu" phẫn nộ với chủ nhân của mình.
Nam Xu Dư dùng thủy kính soi, lúc này mới phát hiện tóc mình rối như tổ quạ, sắc mặt cũng khó coi tới cực điểm, cả người trông như vừa chạy nạn tới.
Vừa rồi nàng đã để bộ dạng này bay qua hơn nửa Liên Tuyệt Phong?
Người không biết còn tưởng rằng Liên Tuyệt Phong sắp sụp đổ, thân truyền đệ tử của Phong chủ vội vàng chạy trốn.
Nam Xu Dư tháo trâm cài và dây buộc tóc xuống định búi lại tóc, nhưng chỉ mới búi được hai cái đã nản lòng nhét trâm cài và dây buộc tóc vào tay Vân Yến Khanh, mở miệng nói: "Sư tỷ giúp ta với."
Nói xong nàng cũng ngẩn người, trong lòng nhất thời cảm xúc lẫn lộn.
Vân Yến Khanh coi như không thấy sự biến đổi trên mặt nàng, lấy ra một chiếc lược ngọc từ trong túi trữ vật, động tác nhẹ nhàng thuần thục giúp nàng búi tóc.
Tiểu Phì Chiu thừa thế bay lên, cuối cùng đậu trên vai Vân Yến Khanh.
Cứ như thể Vân Yến Khanh mới là chủ nhân của nó vậy.
Vân Yến Khanh như vô tình hỏi: "Mọi việc thuận lợi chứ?"
Nhìn búi tóc rất hợp với mình được búi gọn gàng chỉ trong chốc lát, Nam Xu Dư thực sự hâm mộ đôi tay khéo léo của sư tỷ, nếu nàng có đôi tay như vậy, cũng sẽ không đến nỗi mỗi lần học luyện khí đều phải chật vật vượt qua với điểm thấp.
"Thuận lợi, nếu không phải sư tỷ lấy cớ Sương sư thúc xuất quan lừa ta, ta còn có thể về Bắc đảo thăm nhà."
Nam Xu Dư vừa dứt lời liền sững sờ.
Nếu nàng nhớ không nhầm, trong nguyên tác nam chính bị đuổi ra khỏi Nam gia, vừa lúc gặp Nam Xu Dư trở về, sau khi biết được thân phận và mục đích của hắn, Nam Xu Dư đương nhiên là chế giễu hắn.
Nói như vậy, phần cốt truyện này đã bị thay đổi.
Chẳng phải điều này chứng minh cốt truyện gốc có thể thay đổi sao!
Vậy thì nàng muốn ra tay gϊếŧ chết Ngu Lĩnh Phong trước hẳn cũng là có khả năng.
Trong lòng Nam Xu Dư tràn đầy hưng phấn, ngay cả chút ác cảm với sư tỷ vì nguyên tác cũng tiêu tan hơn phân nửa, nếu không phải sư tỷ lừa nàng, nàng đã thực sự gặp nam chính rồi.
"Vẫn còn tức giận vì chuyện này à?" Vân Yến Khanh thở phào nhẹ nhõm, nàng trừng mắt nhìn nàng, "Nếu ta không nói như vậy, giờ này ngươi còn đang lang thang khắp các con phố ở Đông Vân quốc tìm đồ ăn đấy."
Bị nói trúng tim đen, Nam Xu Dư xoa xoa chóp mũi, nàng quả thực sẽ làm vậy, nhưng nàng sẽ không thừa nhận.
Vừa lúc trở về sân của mình ở phía nam Liên Tuyệt Phong, Nam Xu Dư cất phi kiếm, nói: "Sư tỷ cứ mạnh miệng đi." Đôi mắt phượng hẹp dài hơi xếch lên, vẻ đẹp đoan trang phong lưu không cần nói cũng biết, nàng cong môi cười, "Nếu sư tỷ muốn ta nói thẳng, nói không chừng ta ngay cả nhiệm vụ sư tôn giao cũng quên mất."
Vân Yến Khanh nhìn mà ngẩn người, sau đó bật cười, "Ngươi không làm được nhiệm vụ của sư tôn, đừng có đổ lên đầu ta."
Nam Xu Dư cười cười, định bước vào sân, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, xoay người nói với Vân Yến Khanh: "Sư tỷ, ta còn có chút việc, không tiếp ngươi nữa."