“Cậu hỏi tớ vấn đề này——” Bạn thân hít một hơi: “Tớ vẫn còn là gái tân chưa chồng chưa con đây này!”
“Có điều tớ nghĩ, nuôi dạy trẻ con có lẽ cũng giống như nuôi thú cưng, cậu dùng cả trái tim để đối xử tốt và chăm sóc nó, chắc chắn sẽ nhận được phản hồi tốt thôi?”
Cách so sánh của Đường Thiên Hạ khiến Lục Trực Vân dở khóc dở cười.
“Trẻ con sao có thể so sánh với thú cưng…”
“Cậu không biết sao, bây giờ có bao nhiêu người nuôi chó, nuôi mèo, đều gọi là con trai, con gái đấy.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Trực Vân viết xong email và trả lời, sau đó lại mở Google lên tìm kiếm: Làm thế nào để nuôi dạy trẻ con?
Kết quả hiện ra trước mắt đều là ảnh em bé, bỉm, sữa bột các loại, những thứ không liên quan đến điều cô muốn tìm.
Suy nghĩ một lúc, Lục Trực Vân lại không cam tâm nhập vào: Làm thế nào để nuôi thú cưng?
Trong đó có một câu trả lời của cư dân mạng như sau:
[Con gái nhà tôi tên là Tiểu Ngốc, lúc mới đón về chỉ là một bé mèo Ragdoll mới hai tháng tuổi, tiếng kêu meo meo rất đáng yêu, chỉ là nó rất thiếu cảm giác an toàn, dù sao còn nhỏ như vậy đã rời xa mẹ, vì vậy tôi ôm nó lên giường ngủ cùng tôi mỗi tối, bây giờ tình cảm của chúng tôi rất tốt, Tiểu Ngốc đã hoàn toàn coi tôi là mẹ của nó rồi.]
Hai mắt người phụ nữ khẽ động, trầm ngâm suy nghĩ.
-
Diệp Ly có chút khó ngủ, đây là lần đầu tiên cô rời xa nhà, lần đầu tiên ở nhà người lạ.
Có tiếng mở cửa từ phòng bên cạnh, Diệp Ly nhanh chóng với tay tắt đèn phòng, cả người nhanh chóng rúc vào trong chăn điều hòa, nằm thẳng đơ.
“Tiểu Ly, con ngủ chưa?”
Lục Trực Vân đứng ngoài cửa, không biết có phải ảo giác hay không, hình như giây trước đèn vẫn còn sáng.
Hiểu ra điều gì đó, cô nhẹ nhàng vặn nắm cửa, tầm nhìn trước mắt không quá tối, nhờ ánh trăng, người phụ nữ đi đến bên giường nói: “Tiểu Ly, dì ngủ cùng con nhé.”
Thiếu nữ đang nằm nghe vậy, khẽ hé một mắt, rồi lại nhanh chóng nhắm lại.
Ngay sau đó, cô cảm thấy bên cạnh giường lún xuống một chút, trong chăn cũng chui vào một cơ thể, mang theo mùi hương hoa hồng của sữa tắm.
Diệp Ly tiếp tục giả vờ ngủ, cố ý trở mình, quay lưng về phía người kia.
Không ngờ người phụ nữ phía sau cũng nằm nghiêng sang, áp sát lấy cô, một tay không kiềm được ôm lấy eo cô, sự mềm mại trước ngực gần như dán chặt vào lưng Diệp Ly.
"Không sao, ngủ đi."
Người phụ nữ khẽ nói, giống như đang dỗ dành một chú mèo con không có mẹ.
Diệp Ly thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của đối phương phảng phất bên tai, ấm áp mà nóng bỏng, như một cơn gió nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc da sau tai cô.
Thiếu nữ khẽ run mi, các đốt ngón tay giấu trong chăn không thể kiềm chế mà siết chặt lại.
Nhẫn nhịn một lát, cô đột nhiên mở mắt.
Càng không ngủ được nữa.
Diệp Ly vì người phụ nữ nhất quyết muốn ngủ cùng này mà cả đêm ngủ không ngon giấc.
Trên giường không biết từ lúc nào chỉ còn lại một mình, thiếu nữ khẽ trở mình, quay lưng về phía có ánh nắng, đang thoải mái nheo mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bên ngoài phòng khách truyền đến một tiếng "đing" rõ ràng ~
Đầu óc tỉnh táo hoàn toàn.
Diệp Ly ngồi dậy xuống giường mở cửa ra khỏi phòng, mùi bánh mì nướng thơm lừng xộc vào mũi, ánh mắt theo đó tìm kiếm, chỉ thấy chiếc máy nướng bánh mì trên tủ cạnh bàn ăn nhảy ra những lát bánh mì vừa nướng xong, màu vàng óng ánh.