Người phụ nữ khẽ vỗ nhẹ lên môi mình, như thể đang hối hận vì lỡ lời.
Diệp Ly: "…"
Cô ấy thật sự có chút ngốc nghếch.
Có phải người say rượu đều như vậy không.
Nói năng lộn xộn, tiền hậu bất nhất.
Về đến nhà, Diệp Ly nhanh chóng tắm rửa xong rồi vào phòng riêng của mình.
Cô và dì Lục không thân thiết lắm, nếu ở cùng trong phòng khách, không có chuyện gì để nói cũng khá xấu hổ.
Mặc dù đây không phải là nhà của cô, nhưng dường như chỉ cần ở trong căn phòng tạm thời thuộc về mình này, cô cũng có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Lục Trực Vân sau đó cũng đi tắm, không may làm ướt bộ đồ ngủ, cô dứt khoát chỉ mặc nội y đi ra ngoài.
Đi đến nhà bếp mở tủ lạnh lấy ra một lon nước ngọt có ga, cô đi đến ghế sofa ngồi xuống, tiện tay cầm điều khiển bật TV lên, chuyển sang kênh thời sự buổi tối.
Xem một lúc, cô lại đổi sang một đài truyền hình khác, đang chiếu một bộ phim thần tượng tình yêu.
Lục Trực Vân không mấy hứng thú, chỉ dừng lại chưa đến mười giây rồi lại chuyển kênh, cuối cùng dừng ở một kênh phim, bên trong đang chiếu một bộ phim Mỹ rất ăn khách.
Người phụ nữ vừa xem vừa đưa hai chân lên sofa, cả người nằm nghiêng như mỹ nhân ngư, một tay chống đầu.
Có lẽ do một mình sống đã quen, cô hoàn toàn quên mất trên người mình chỉ mặc mỗi chiếc bra và qυầи ɭóŧ.
Cô chỉ cảm thấy như vậy rất thoải mái, tự do, còn chuyện phải tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ để thay, từ lâu đã bị ném ra sau đầu.
-
Diệp Ly muốn đi vệ sinh, nhân tiện thay băng vệ sinh mới, tránh làm bẩn ga giường nhà người ta.
Cô cầm một miếng băng vệ sinh ban đêm mới, giấu trong áo ngủ, mở cửa bước ra, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Người phụ nữ nằm nghiêng trên sofa xem TV, eo thon, dáng người uyển chuyển, tấm lưng trần để lộ xương bướm tinh tế.
Từ góc nhìn của Diệp Ly, trông như cô ấy không mặc quần áo, cô bé thoáng chốc muốn quay đầu bỏ chạy.
Không ngờ người phụ nữ trên sofa nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, rất tự nhiên chào cô: "Tiểu Ly, muốn xem TV cùng nhau không?"
Thân hình nóng bỏng, đầy đặn của đối phương bất ngờ đập vào mắt thiếu nữ.
Diệp Ly: "..."
Mặc dù cùng là phụ nữ, nhưng có thể chú ý một chút được không.
Ít nhất đừng chỉ mặc áo ngực và qυầи ɭóŧ dây ở phòng khách chứ!
"Không, không cần đâu ạ."
Thiếu nữ nắm chặt băng vệ sinh, sắc mặt nghiêm túc, men theo tường nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh.
Nghe thấy tiếng cửa kính đóng lại, người phụ nữ ăn mặc mát mẻ trên sofa vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, như một bức tượng thạch cao cứng đờ.
Chậm mất nửa nhịp, cô mới đột nhiên phản ứng lại, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Có lẽ, có thể, dáng vẻ này của cô đã dọa đứa trẻ sợ rồi?
Cô thật sự không nên ở trước mặt con bé như vậy... phô bày thói quen sống tự do, phóng khoáng của mình, dù sao trong một thời gian dài sắp tới, đều là cuộc sống của hai người.
Mặc dù đều là con gái, nhưng con bé cũng sẽ có lòng xấu hổ.
Ừm, cô thật sự không nên như vậy.
Nhận thức được lỗi sai của mình, Lục Trực Vân vội vàng đứng dậy, tắt TV, chạy nhanh vào phòng mình đóng cửa lại.
Diệp Ly ngồi trên bồn cầu rất lâu, đợi đến khi cô cẩn thận mở hé cửa, phòng khách lại trống không, màn hình TV cũng đã tắt.
Bỗng nhiên có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.