Mùa đông ở Liễu Thành thường đến rất sớm, những cơn tuyết rơi liên tiếp đã bao phủ thành phố trong một lớp áo bạc, dưới vẻ đẹp ấy là cái lạnh thấu xương. Tại nhà tang lễ lớn nhất trong thành phố, một buổi lễ tang vừa mới kết thúc.
Các khách mời đến viếng phần lớn là những người trong giới kinh doanh ở Liễu Thành, họ nhân dịp này để trao đổi, trò chuyện. Ở một góc trong nhà tang lễ, ba người đàn ông trung niên đang tụ tập thì thầm.
"Tôi nghe nói, công ty vận chuyển của gia đình Dụ đang chuyển hướng đầu tư thất bại, gần như sắp phá sản rồi?"
"Tôi thấy Dụ tổng khi còn trẻ không nên khăng khăng tách khỏi gia đình! Đang có cuộc sống tốt đẹp, lại muốn bắt đầu từ tay trắng... Cuối cùng chẳng có sự nghiệp, giờ đến cả tính mạng cũng mất luôn."
"Thôi đừng nhắc nữa. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cậu thiếu gia nhà họ Dụ đúng là vô , ngay cả lễ tang của cha mẹ mình mà cũng không lo liệu được? Với tính cách chẳng làm được gì mà chỉ biết phá hoại như vậy, việc Dụ Thị phá sản chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
“Dụ tổng sinh ra một đứa con trai như vậy, e là ngay cả khi chết cũng không nhắm mắt được!”
“Giờ mà người đã mất cũng tốt! Nếu sau này giao Dụ Thị cho đứa con trai vô dụng kia, không chừng vợ chồng nhà Dụ sẽ chết vì tức giận.”
Những lời bàn tán không đầu không đuôi kéo dài một lúc lâu.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng và cứng rắn từ phía sau ba người truyền đến, “Các người nói đủ chưa?”.
Ba người đàn ông trung niên giật mình, vội vã quay lại. Cánh cửa phòng nghỉ phía sau họ bị mở ra, một chàng trai khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc đồ tang, đang nhìn chằm chằm vào họ với ánh mắt lạnh lẽo và tối tăm.
Và không may, người đó chính là thiếu gia mà họ đang bàn tán, Dụ Hoài Ninh.
Ba người không ngờ rằng đối phương lại đang ở trong phòng nghỉ phía sau họ, nên có chút bối rối. “…Dụ thiếu gia, sao cậu lại ở đây?”
Dụ Hoài Ninh nhìn thấy sự lúng túng của họ, nhắc nhở: “Có vài chuyện phải nói đúng lúc đúng chỗ, mấy vị cũng lớn tuổi rồi, chắc hẳn phải hiểu đạo lý này chứ.”
Giọng điệu của cậu không nặng nề, nhưng đối với ba người kia, nó vẫn mang chút khiển trách.
Người đàn ông trung niên đứng bên phải nuốt nước bọt, vô thức nhìn sang bàn thờ tang lễ. Đột nhiên, ông ta nghĩ đến hoàn cảnh của chàng trai này lúc này, không khỏi có chút tự tin. Ông ta quay lại nhìn Dụ Hoài Ninh, cố làm vẻ nghiêm khắc mà quát: “Dụ thiếu gia, sao cậu lại nghe trộm chúng tôi nói chuyện? Thật là vô lễ!”Hai người còn lại lập tức hiểu ý của người bạn, đây là đang muốn “đáp trả” lại!
Dụ thiếu gia nổi tiếng là người “miệng lưỡi sắc bén, đầu óc không tỉnh táo”. Chỉ cần người khác khích bác một chút, cậu lập tức sẽ bùng nổ. Đến lúc đó, nếu hành vi của cậu có chút lỡ lời, mọi người sẽ nghi ngờ ngay. Lúc đó, ai còn để ý đến việc họ ba người đã nói gì?
Dụ Hoài Ninh hoàn toàn mở màn vải, cười nhạt nhìn về phía họ, “Nghe trộm? Tôi chỉ vừa mới ra khỏi phòng nghỉ. Thấy ba người đang nói vui vẻ, không tiện làm phiền.”
Sự điềm tĩnh bất thường của cậu khiến ba người đàn ông trung niên không khỏi ngạc nhiên.
Dụ Hoài Ninh khẽ cong môi, nở một nụ cười mỉa mai, nhẹ giọng ép hỏi: “Vậy ba vị lại nói sai rồi chứ? Trong lễ tang mà các người dám phê phán người đã khuất, có phải các người hiểu lễ nghi không?”
Ba người nhận ra rằng những lời trước đó, anh ta thực sự đã nghe được hết!
“Chúng tôi… khi nào lại phê phán người đã khuất?” Người đàn ông trung niên bị cậu đâm trúng điểm yếu, câu nói có chút lắp bắp. Ông ta ngừng lại một chút, vừa lúc đối mặt với vẻ mặt vừa cười vừa không cười của Dụ Hoài Ninh, càng cảm thấy xấu hổ, bực bội đáp: “Dụ Hoài Ninh, cậu đừng có lợi dụng miệng lưỡi mà nói dối, giờ chẳng ai có thể bảo vệ cậu đâu!”
Chưa dứt lời, người đàn ông trung niên đứng cạnh ông ta lập tức lên tiếng chỉ trích: “Hay lắm! Chúng tôi ba người đến đây để tưởng niệm Dụ tổng và phu nhân Dụ! Cậu thì sao? Không những nghe trộm bí mật kinh doanh của chúng tôi, mà còn miệng lưỡi xấu xa nữa!”
Bàn tán càng ồn ào, tự nhiên sẽ có người chú ý đến.
"Chuyện gì vậy?"
"Không lẽ Dụ thiếu gia lại đang cãi nhau ngay trong tang lễ của cha mẹ sao?"
"Với tính cách của anh ta thì cũng không phải chuyện không làm được!"
Dụ Hoài Ninh nhìn quanh, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Vừa ăn cướp vừa la làng!
Kẻ đối diện là một con cáo già, cố tình lớn tiếng trách móc để thu hút sự chú ý của người khác. Trong tang lễ này, người đến kẻ đi, chỉ cần cậu bị kích động đến mức "nói lời bất kính", chỉ cần mỗi người một câu, cậu sẽ bị vùi dập không còn đường sống.
Người đàn ông trung niên thấy Dụ Hoài Ninh chỉ đứng im không nói, cười nhạt với vẻ tự tin. Anh liếc một vòng, lợi dụng cơ hội tiếp tục đổ tội cho Dụ Hoài Ninh trước đám đông, "Chúng tôi đang bàn về công việc trong công ty, không ngờ Dụ thiếu gia lại lén lút nghe trộm sau bức rèm! Chúng tôi vì tôn trọng cha mẹ cậu mới không tính toán, ai ngờ cậu lại..."
"Vài chuyện tôi không muốn làm lớn ngay trong tang lễ của cha mẹ mình. Nhưng các người dựa vào thân phận bề trên mà ép buộc, có phải quá đáng không!" Dụ Hoài Ninh nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên gây sự, lạnh lùng cắt ngang, "Các người bảo tôi nghe trộm bí mật công ty của các người? Các người đúng là có thể bịa đặt!"
Có lẽ vì liên quan đến cha mẹ đã khuất, đôi mắt của thanh niên đỏ bừng lên ngay lập tức. Nhưng từ khi cậu lên tiếng chất vấn, khí thế lạnh lùng toát ra từ cơ thể như biến thành một người hoàn toàn khác!
Ba người nhìn nhau, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lo sợ.
Cậu… cậu sao lại có thể tự tin như vậy?
Dụ Hoài Ninh thấy phản ứng của ba người, ánh mắt lạnh lẽo lại lóe lên một tia sáng, cậu lấy điện thoại trong túi ra và lắc lắc trước mặt họ, "Trong điện thoại của tôi có ghi âm chứng cứ, các người muốn nghe thử không?"
"Chờ đã!" Người đàn ông trung niên đối diện hốt hoảng, ánh mắt co lại, muốn tiến lên giật lấy điện thoại.
Dụ Hoài Ninh đã sớm đoán trước tình huống, nhanh chóng rút lui một bước, quyết đoán mở điện thoại, vào thư mục âm thanh, vặn to âm lượng, rồi cho ba người đàn ông nghe rõ từng lời nói của họ.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, tình thế hoàn toàn thay đổi.
Ba người đàn ông trung niên mặt đỏ bừng, chân như bị nặng trĩu, đứng chết lặng tại chỗ không biết phải làm sao.
Mọi người xung quanh chuyển ánh mắt sang, nhìn thấy biểu hiện lúng túng của họ, ánh mắt đầy khinh bỉ trong lễ tang mà lại tùy tiện bàn luận về người đã khuất và gia đình người đã khuất, rõ ràng là mất hết lễ nghi!
Dụ Hoài Ninh, là con trai của người đã khuất, muốn để họ giữ chút thể diện. Họ không những không cảm kích, lại còn vu khống, đổ tội ngược lại! Nói là nghe trộm bí mật kinh doanh? Ba người đàn ông lớn tuổi còn mặt mũi nào mà nói ra được lời ấy!
Dụ Hoài Ninh vốn nổi tiếng là kẻ phóng túng, lời lẽ khó nghe, nên ấn tượng của mọi người về cậu cũng không mấy tốt. Nhưng hôm nay lại khác, phụ huynh đột ngột qua đời, không lâu trước đó cậu còn ngất xỉu vì đau buồn. Giờ vừa tỉnh dậy, lại nghe thấy người khác “chỉ trích” cha mẹ mình, làm sao cậu có thể không tức giận?
Khi thấy đôi mắt cậu sưng đỏ, nhưng vẫn kiên quyết bảo vệ thể diện cho cha mẹ, cảnh tượng này thật sự khiến người khác cảm thấy thương xót và đồng cảm. Cuối cùng, không ít người trong đám đông không kiềm chế được mà lên tiếng mắng chửi.“Bọn họ là cái gì mà dám gọi là trưởng bối của Dụ thiếu gia? Nếu đã đến để tưởng niệm, ít nhất cũng phải tôn trọng người đã khuất!”
“Đúng vậy! Còn dám chỉ trích Dụ thiếu gia? Thật là không biết xấu hổ!”
“Trời cao có mắt, đừng để mình gặp báo ứng!”
Mọi người đồng loạt bảo vệ Dụ Hoài Ninh, thậm chí có người còn chửi thề: “Cút đi! Các người thật sự có vấn đề về nhân phẩm!”
Ba người đàn ông trung niên đứng đó, nghe thấy lời chỉ trích từ đám đông, cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ khắp nơi, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ, chẳng khác nào mấy cái mông khỉ, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào!
Dụ thiếu gia hôm nay thật sự giống như một người khác vậy? Họ tưởng cậu sẽ nổi giận, ai ngờ không những có bằng chứng ghi âm, mà lại còn đưa ra lý lẽ sắc bén, càng khiến họ càng phạm sai lầm!
Một người trong số họ cúi mắt, xấu hổ nói: “Thật sự xin lỗi mọi người, chúng tôi còn có việc phải đi trước.”
Chưa dứt lời, họ lập tức không thèm để ý đến đám đông mà xông ra, vội vã bỏ chạy, rõ ràng là cảm thấy có tội, không thể ở lại thêm một giây phút nào nữa!
Dụ Hoài Ninh nhìn bóng lưng của ba người đàn ông chạy trốn, ánh mắt lóe lên một tia khinh miệt không dễ nhận ra. Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, cậu lại làm ra vẻ mặt ngạc nhiên và cảm kích, quay sang nói với đám đông: “Cảm ơn các vị đã giúp đỡ.”
Mọi người nhìn thấy cậu bỗng nhiên thay đổi tính cách không còn là kẻ phong lưu như trước, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa bắt đầu đoán già đoán non chẳng lẽ sự ra đi của vợ chồng họ Dụ đã gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh cho Dụ thiếu gia, khiến anh ta thay đổi tính khí?
Cảnh náo loạn đã qua, buổi lễ tưởng niệm cũng đã kết thúc, đám người vây quanh dần dần tản đi.
Dụ Hoài Ninh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, liền quay người bước về phòng nghỉ. Cậu nhìn vào gương, thấy khuôn mặt tinh xảo nhưng lại xa lạ, ngây người vài giây rồi thở dài như đã chấp nhận số phận, "Hệ thống, hãy đưa lại cho tôi tài liệu về thế giới trong cuốn sách này."
"Được, toàn bộ tài liệu đã được gửi đến." Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên trong đầu cậu.
Dụ Hoài Ninh ngồi xuống sofa, xoa nhẹ thái dương đang đau nhức, nhắm mắt lại và nhanh chóng lướt qua các tài liệu trong đầu.
Nói một cách đơn giản, cậu đã xuyên vào cuốn sách này.
Người sở hữu cơ thể này vốn là Dụ Hoài Ninh, từ nhỏ sống trong sự chăm sóc của cha mẹ, cuộc sống dư dả, là một thiếu gia nhà giàu. Thật tiếc, cuộc sống sung sướиɠ của cậu không kéo dài được lâu. Cha mẹ cậu mới vừa qua đời trong một vụ tai nạn xe, để lại cho cậu một công ty sắp phá sản.
Nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất!
Bởi vì trong cuốn sách này, người chủ của thân thể cậu vốn là một nhân vật hoàn toàn vô dụng.
Người chủ này tính cách thẳng tcậu, nói năng thiếu suy nghĩ, dễ dàng đắc tội với người khác. Sau khi cha mẹ qua đời, cậu lại mâu thuẫn với người thân trong gia đình, hoàn toàn không có điểm tựa. Cậu không có đầu óc kinh doanh, lấy số tài sản ít ỏi còn lại để đầu tư bừa bãi, lại còn sa vào vòng xoáy vay nặng lãi.
Có lẽ vì cốt truyện yêu cầu, nhân vật vô dụng này còn thường xuyên phải đi “chê bai” nam chính, “chỉ trích” nam phụ, “sỉ nhục” nữ chính, nhằm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cốt truyện phát triển...
Tóm lại, cậu cứ sống sao cho chết đi nhanh thôi.
Sau đó, cậu bị những nhân vật chính không thể nhẫn nhịn thêm nữa liên kết lại đàn áp, không còn một xu dính túi lại không thể tìm được công việc đàng hoàng, trong tình cảnh đường cùng cậu chỉ còn cách dùng vẻ ngoài quyến rũ để “bán thân” vài lần. Nhưng trời lại không chiều lòng người, cậu bị phát hiện mắc bệnh tìиɧ ɖu͙©, cuối cùng vì không có tiền chữa trị, chết thảm trong một căn phòng trọ tồi tàn dưới lòng đất, kết thúc bi thảm đến mức tiêu chuẩn.
……
Nửa giờ trước, cậu đã xuyên vào cơ thể này, trong khi nguyên chủ đang khóc đến ngất xỉu trong tang lễ của cha mẹ. Xem xét tổng thể cốt truyện, lúc này cậu vừa đúng lúc đến ngã rẽ trong số phận của nguyên chủ.
Tang lễ bên ngoài vẫn chưa kết thúc, Dụ Hoài Ninh không phải người ngồi yên chờ chết. Vì đã thay thế nguyên chủ, cậu tất nhiên phải nhanh chóng thích nghi với môi trường xung quanh. Đáng tiếc, cậu còn chưa bước ra khỏi cửa phòng nghỉ, thì đã nghe thấy những lời bàn tán vô lý đó.
Dụ Hoài Ninh vốn là một nhân vật xuất sắc trong giới kinh doanh, những cuộc đấu tranh thương trường dài đằng đẵng khiến cậu luôn duy trì sự cảnh giác. Hơn nữa, đây lại là một môi trường hoàn toàn xa lạ. Ngay khi nghe thấy những lời bàn tán, cậu đã quyết đoán lấy điện thoại ghi âm.
Thực tế chứng minh, chuẩn bị trước luôn là điều đúng đắn.
Sau khi hệ thống lại toàn bộ tài liệu câu chuyện, Dụ Hoài Ninh mới từ từ mở mắt, tự lẩm bẩm, "…… Tiếp theo phải làm gì?"
Chưa kịp nghĩ ra kế hoạch cụ thể, thì tiếng động ngoài cửa đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Một thanh niên hơi mập bước vào phòng nghỉ, ánh mắt của anh ta rơi vào Dụ Hoài Ninh, lập tức lộ ra vẻ ghê tởm và không vui, "Quả nhiên cậu trốn ở đây làm con rùa rụt đầu!"Dụ Hoài Ninh nhìn thấy khuôn mặt này, trong đầu đột nhiên nhớ ra một số chuyện, ánh mắt lạnh đi, "Chú họ?"
"Ồ, mặt trời mọc từ phía tây sao? Cậu còn có ngày gọi tôi là chú họ?" Chân Thạc tiến lại gần, nhìn từ trên xuống anh, tiếp tục trách móc, "Cậu đúng là số phận thiếu gia, ngay cả tang lễ của cha mẹ mình mà cũng không lo liệu, về nhà còn phải tôi đặc biệt đến mời cậu?"
Dụ Hoài Ninh nghe thấy thái độ thù địch trong giọng nói của đối phương, trong mắt lóe lên vẻ khó chịu. Hắn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chỉnh lại tay áo, đứng dậy, đi vòng qua anh ta, hướng ra cửa.
Chân Thạc bị thái độ thờ ơ của hắn làm tức giận, mở miệng mắng, "Dụ Hoài Ninh, cậu giả vờ cái gì?! Đến giờ phút này rồi mà còn tưởng mình là thiếu gia à? Cậu tốt nhất nhận ra đi! Cha mẹ cậu đã chết rồi, từ giờ trở đi cậu tốt nhất hãy ngoan ngoãn mà sống đi!"
Dụ Hoài Ninh bước chân hơi khựng lại, trong mắt như đang tích tụ một cơn bão.
"Chớ có chọc tôi, nếu không, đừng mong ở lại trong nhà tôi!"
“Nhà của anh?”
Dụ Hoài Ninh nghe thấy câu nói “thú vị” này, đôi mắt hẹp lại đầy sự sắc lạnh, đột ngột nâng chân đá một cái.
Trần Thạc không kịp phòng bị, ngã ra sau, đầu va vào tường **, ngay lập tức cảm thấy choáng váng, ôm bụng hét lên vì đau.
Dụ Hoài Ninh nhìn thấy vẻ mặt thê thảm của hắn, cười nhếch môi, mỉa mai: “Trần Thạc, đừng có mà quá tự cao.”