Mẹ cùng chị vừa kéo cô về phía phòng khách vừa khóc.
Phải rất lâu cô mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hóa ra đó là gia đình của nguyên chủ.
Bố mẹ, chị gái , anh rể và đứa cháu trai ba tuổi đều tới.
Quả thực ngày hôm qua đã có rất nhiều cuộc gọi, từ công ty hoặc từ những đồng nghiệp biết rõ về cô và muốn bỏ đá xuống giếng.
Lúc đó cô vừa xuyên qua, đầu óc rất loạn, nên trực tiếp tắt điện thoại, mãi đến hôm nay mới mở máy.
Cô như con rối bị mắc dây mặc để mẹ Vân đau lòng kiểm tra vết thương trên đầu: “Những người này cũng thật quá đáng, đây rõ ràng là cầm đá ném đi."
Nhưng không, sách kể rằng khi Vân Thư từ trường quay về, cô đã bị fan của Giang Dịch ngăn chặn, chạy tới ném trứng, ném trà sữa nên đầu cô chính là như vậy bị thương.
Cô không dám vào bệnh viện nên nhờ trợ lý băng bó lại một lát.
Vân Nhiễm ở một bên nhìn em gái như vậy dáng vẻ, đau lòng nói: “Sáng nay chúng ta đã gọi điện cho người đại diện của em, chúng ta cũng biết về khoản bồi thường hợp đồng, Thư Thư, đừng vì thất bại mà làm những điều ngu ngốc.”
Bố Vân ở một bên lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng nói: “Con gái, tiền bạc không cần lo lắng, ba mấy năm nay sưu tầm được một ít đồ, sáng nay đã bán được hai món, chị con và anh rể giúp con thêm hai triệu, tiền bồi thường liền đủ."
Điều này khiến Vân Thư bị sốc, loại đãi ngộ này, cô ở thời không kia chưa bao giờ được trải qua kiểu đối xử này từ cha mẹ mình.
Không biết là do cảm xúc của còn sót lại hay là cô thực sự cảm động.
Đôi mắt cô bất giác đỏ hoe nếu có người nhà như vậy ở bên cạnh, cô thực sự không muốn trở về thế giới ban đầu.
“Bố mẹ, căn nhà này con vừa rao bán, con cũng có 500.000 nhân dân tệ trong tay, làm sao có thể dùng tiền của mọi người? Anh rể con đang đầu tư vào một quán rượu, nhà đang thế chấp, nếu con dùng, anh rể quán rượu làm thế nào?"
Hạ Liên nói: "Đừng lo lắng, anh rể xoay xở được."
Bố Vân nói: “Con mới mua căn nhà này, dù có bán cũng không có nhiều tiền. Con đừng bán nhà. Chuyện tiền bạc, không cần lo lắng, chờ ba đem bộ tranh thư pháp cho anh rể con đem bán trước."
Hạ Liên ở một bên vội vàng ngăn lại, nói: "Bố, tranh của bố có giá trị sưu tập cao, con không vội, bố không thể bán."
Vân Thư, người luôn khao khát tình cảm gia đình trên thế giới này, cảm thấy thật may mắn khi bất ngờ gặp được gia đình có thể giúp cô chắn sóng bên ngoài như vậy.
Cảm xúc kiềm chế trong lòng bấy lâu trong nháy mắt bộc phát, nước mắt không cầm được chảy ra.
Chị gái nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của cô, liền ôm lấy eo cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Sao lại khóc? Không có gì phải khóc, cho dù trên mạng mọi người không thích em, em vẫn có chúng ta ở đây.”
“Hơn nữa, em không cần quan tâm họ có thích em hay không. Chúng ta không phải là nhân dân tệ, em sống tốt, không thẹn với lương tâm của mình, để ý họ làm gì!”
“Giang Dịch cũng thật quá đáng, hắn và nữ diễn viên kia vì xào CP phim truyền hình có phải hay không xào thành thật? Hắn không phải nên ra mặt giải thích sao?”
Mẹ Vân ở một bên nói: “Hôm qua chúng ta mới biết Giang Dịch không nguyện ý cùng Thư Thư hôn sự, mẹ và cha con thấy hắn như vậy, đứt khoát đề nghị hủy bỏ hôn ước, lão Giang còn không đồng ý hủy bỏ hôn ước, mẹ và cha con sẽ không bao giờ nhượng bộ, dám đùa giỡn với tình cảm của con gái mẹ, mẹ tuyệt đối không cho phép. Lẽ ra mẹ không nên đồng ý để Lão Lương cho con vào giới giải trí. Trách, là do bố mẹ tự mình đưa ra quyết định.”
Vân Thư đang khóc lau nước mắt, đột nhiên bật cười nói: "Có chút đi, dù sao con dáng dấp xinh đẹp như vậy, những người ta không thích ta, trong lòng nhất định có ganh tị."
Thấy con gái còn có thể nói ra những lời này một cách hài hước, Vân mẹ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không chán sống là được: “Trong lòng khó chịu cũng chỉ là tạm thời, dù có tệ đến đâu.”
“Chúng ta không thể đi đến chỗ chết được. Cả ngày hôm qua con không tiếp điện thoại, điều đó khiến chúng ta lo lắng.”
“Chuyện này đều là lỗi của chúng ta, người lớn hai nhà cũng quen nhau, nhưng dù sao cũng đã xa cách lâu như vậy, đứa trẻ cũng đã lớn lên chúng ta cũng không quá hiểu, cứ như vậy hồ đồ xác định hôn ước.”
Chị gái ở một bên khẽ hừ một tiếng: “Giang Dịch là một tên cặn bã điển hình, hắn không thích nên sớm nói ra, cứ như vậy làm lỡ em, đã đính hôn lại có quan hệ tình cảm mập mờ với một người phụ nữ khác. May mắn thay, vẫn chưa kết hôn."
Cha Vân sờ đầu con gái: “Đứa trẻ ngốc, mọi việc đều có chúng ta.”
Anh rể Hạ Liên nắm lấy tay con trai và nói: "Đúng vậy, chỉ là một người đàn ông mà thôi, giống như anh rể - đàn ông tốt còn rất nhiều. Em sẽ từ từ gặp."
"Dì ơi, đừng khóc, cũng không cần chết. Nếu dì chết, sẽ không có ai mua quà cho con đâu." Đứa bé chỉ mới ba tuổi, chưa biết nhiều về cái chết chạy tới ôm lấy cô làm nũng nói.”
Người anh rể hài hước và đứa cháu ngây thơ này trong nháy mắt làm sôi động căn phòng vốn nặng nề, mọi người trong phòng đều bật cười.
Vân Thư không nhịn được, khẽ mỉm cười, cảm giác được gia đình chăm sóc này thật tuyệt vời, thoải mái và thư thái, trong lòng cô như được lấp đầy bằng bông gòn.
Mẹ Vân nói: “Gần đây con đừng suy nghĩ nhiều, cùng chị dâu và anh rể ra ngoài thư giãn một chút, nhanh chóng gọi điện cho người môi giới nói chúng ta không bán nhà.”
Dù vậy, Vân Thư vẫn không tiện dùng tiền của bố mẹ và chị gái, đem ra năm trăm nghìn của mình lấy ra.
Bây giờ cô không thể cho được, cô phải đợi tin tức từ chị Lý.