Sau Khi Hủy Bỏ Hôn Ước, Tôi Nhờ Bạn Thân Nổi Tiếng Trong Giới Giải Trí

Chương 33

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt: "Đạo diễn, đây là gài bẫy đi, trước đây là ba trăm tệ, nhưng lần này là một trăm tệ, mấy người chúng tôi một bữa ăn không đủ."

"Trong hai ngày, tổ tiết mục đã sắp xếp cho mọi người ba hạng mục kiếm tiền. Chỉ cần mọi người có thể hoàn thành đúng thời hạn, tôi tin sẽ mang đến cho mọi người một bất ngờ."

Một số vị khách thường trú vừa nghe được lời nói của đạo diễn lập tức che mặt lại. Dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, đạo diễn là người giỏi nhất trong việc lừa dối người khác.

"Đạo diễn, nhiệm vụ tiếp theo là gì?" Thẩm Quý Mộng cười ngọt ngào hỏi.

"Nhiệm vụ tiếp theo là đến chân núi Hành Sơn làm việc bán thời gian, kiếm vé tham quan các điểm vào buổi chiều và phí lưu trú tối nay."

Chị Ninh than thở: “A, tôi biết chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.”

Trương Hạo ở một bên nói: “Chúng ta đều quen rồi.”

"Được rồi, đi thôi."

Vương Hiên đứng lên hỏi: "Đạo diễn, chúng ta làm sao tới đó?"

Kết quả là đạo diễn chỉ vào chiếc xe đạp bên cạnh.

Lại là một trận kêu than.

Mấy người không còn cách nào khác đành phải đạp xe xuống chân núi Hành Sơn. Trên đường bắt đầu chia nhóm, vì bán đồ ăn nhanh không cần quá nhiều người, theo kinh nghiệm của họ cần làm chút việc khác để kiếm tiền.

Tổng cộng có ba nữ, cho nên một nam một nữ cùng nhóm, nam nữ kết hợp, làm việc không mệt mỏi.

Bốn khách mời nam bắt đầu cuộc thi đua 100 mét, ba khách mời nữ cũng cần đua để phân biệt thứ tự một, hai và ba để chia nhóm.

Kết quả là Lưu Vũ giành được vị trí đầu tiên, Diêu Thành thứ hai, Trương Hạo thứ ba và Vương Hiên thứ tư.

Về phía nữ, chị Ninh đứng đầu, Thẩm Quý Mộng đứng thứ hai, Vân Thư đứng thứ ba.

Cứ như vậy, Liu Yu được ghép đôi với chị Ninh, Diêu Thành được ghép đôi với Thẩm Quý Mộng, Trương Hạo được ghép đôi với Vân Thư, và cuối cùng Vương Hiên than thở về sự bất công: "Nam nhiều hơn nữ, dư lại một người thì tôi phải làm sao?"

Đội trưởng Diêu Thành nói: “Chúng ta qua đó xem một lát, cần bao nhiêu người để bán đồ ăn nhanh. Nếu hai người không đủ thì cậu có thể đi theo Lưu Vũ và chị Ninh đi bán đồ ăn nhanh. Chúng ta sẽ tìm những người còn lại tìm việc khác làm. Theo dõi ai bận thì giúp, hoặc cậu có thể tự kiếm việc làm cũng được.”

Vương Hiên bật khóc.

Khi chúng tôi ghi hình lần đầu tiên, những đoạn đường đó đã bị đóng.

Khi một số người đến chân danh lam thắng cảnh, một số người hâm mộ của nghệ sĩ đã đến ủng hộ.

Một vào người ngạc nhiên khi nhìn thấy Vân Thư, liền kinh ngạc.

“Tại sao cô ấy lại được tham gia vào số chương trình này? Tôi nghe được từ người hâm mộ của Giang Dịch rằng cô ấy không còn ở công ty của Giang Dịch nữa. Cô ấy đã rời đi.”

“Cô ấy phẩm chất có vấn đề như vậy, tại sao không bị phong sát?”

“Chỉ là một bức ảnh ôm không có nghĩa cô ấy là tiểu tam, sau này Giang Dịch đã làm rõ rồi.”

“Đó chỉ là một cuộc khủng hoảng quan hệ công chúng.”

“Quan hệ công chúng cũng có ích gì. Trước đây người ta đã nói rằng Giang Dịch và Thẩm Quý Mộng là bạn trai và bạn gái, nhưng không có bằng chứng.”

“Dù sao thì tôi cũng không thích cô ấy.”

Bên kia fan hâm mộ của Thẩm Quý Mộng cũng có một số người lên tiếng không mấy thiện cảm, tóm lại đều nói thần tượng của cô ấy và Giang Dịch hợp nhau đến mức nào. hôm nay cùng Vân Thư-diễn viên tuyến mười tám tiếp xúc gượng gạo đâu.

Vân Thư mặc dù ở trong vòng quay chụp nhưng cô vẫn có thể nghe thấy họ nói gì.

Cô là ai, vòng giải trí ảnh hậu, những điều tiếng này chỉ là một cơn mưa phùn. Chỉ cần không phải kiểu ném trứng, la hét ngăn chặn, trì hoãn việc quay chụp khiến cô bị trục xuất khỏi chương trình là được.

An An ở bên ngoài cũng rất thông minh, cô ngốc nghếch chen vào giữa những người hâm mộ này, mỉm cười hỏi họ là fan của ai.

Sau đó, trò chuyện vài câu thành công chuyển hướng chủ đề họ vừa thảo luận.

Một số người đang quay phim phát hiện ra quán ăn nhanh chỉ là một chiếc xe bán đồ ăn nhanh di động bên trong đã chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ chỉ cần đóng hộp, rồi định giá.

Họ có có thể sản xuất bao nhiêu hộp thức ăn nhanh, muốn định giá bao nhiêu liền dựa vào bọn họ thương lượng.

Chị Ninh nói: "Vẫn phải tự mình chuẩn bị bữa trưa. Đã như vậy, chị và Tiểu Vũ nhất định không làm được. Hiên Hiên, nếu không em đi bọn chị đi?"

"Được rồi, em không muốn làm việc một mình."

Diêu Thành đi một vòng quanh khu vực nói: “Vậy chúng ta những nhóm còn lại tự mình tìm việc làm đi. Tôi vừa xem vé tham quan khu thắng cảnh này có giá 60 tệ một người, hơn nữa, à, đúng rồi, chị Ninh, làm ơn đừng bán hết hộp cơm trưa, để lại bảy phần, chúng ta sẽ có đủ bữa trưa.”

"Không vấn đề."

"Vậy thì số tiền chị Ninh kiếm được sẽ dùng làm chi phí chỗ ở tối nay cho chúng ta. Còn lại, mỗi người chúng ta cần kiếm 100 tệ để mua vé cho bảy người."

Thẩm Quý Mộng lo lắng nói: “Một buổi sáng một trăm tệ, khó tìm được công việc như thế này.”

Trương Hạo nói: "Đúng vậy, bây giờ lương theo giờ của người lao động chỉ có 20 tệ một giờ."

Diêu Thành cười một tiếng: "Tự nghĩ biện pháp. Tôi sẽ in mã QR trước. Tất cả số tiền mọi người kiếm được sẽ chuyển vào mã QR này."

Tổ chương trình chỉ đưa cho họ một chiếc điện thoại di động, chỉ để họ đặt vé và mua đồ ăn qua đó. Trong điện thoại chỉ có 100 tệ. In mã QR tốn 5 tệ, điều này khiến đội trưởng rất đau khổ.