Nhất Dạ Tình Thâm

Chương 4: Tôi đã uống say

Tô Tẫn Hoan nhìn vào đôi mắt sâu thẳm tựa hồ nước tối đen của người đàn ông, ánh mắt ấy tựa như có ma lực, khiến người ta từng bước chìm đắm không thể thoát ra, bàn tay của anh gần như thô bạo nâng cằm cô lên.

Đôi mắt người đàn ông này đúng là có sức hút kỳ lạ, suýt chút nữa đã hút mất hồn cô.

Tô Tẫn Hoan nén lại sự rung động trong lòng, đôi mắt trong veo chớp chớp vẻ vô tội, giọng nói mềm mại thoáng chút khàn khàn: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Ngón tay dài đầy sức mạnh của anh như muốn bóp nát cô, anh cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm ẩn chút tà mị nhìn đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, môi mỏng nóng bỏng khẽ lướt qua môi cô:

“Hương vị của em khiến tôi không thể cưỡng lại, muốn tiếp tục…” Trên người cô có một hương thơm đặc biệt, khiến người luôn lạnh nhạt với phụ nữ như anh mất kiểm soát. Anh muốn tìm hiểu rõ, rốt cuộc hương thơm này là gì mà lại có sức hút lớn như thế.

Chết tiệt, đầu óc Tô Tẫn Hoan như bị sét đánh. Đã chơi cả một đêm, mà anh vẫn chưa đủ sao?

Sức chiến đấu mạnh mẽ này khiến tim cô như muốn bốc cháy, đôi chân mềm nhũn.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, từ từ ngửa đầu ra sau, né tránh nụ hôn của anh, khóe môi gượng cười lúng túng:

“Chuyện tối qua… là do tôi uống say. Chúng ta đều là người trưởng thành, tôi sẽ không để tâm, anh cũng đừng để tâm. Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta không nên có bất kỳ liên hệ gì nữa, được chứ?”

Hai chân cô vẫn còn run rẩy, đại ca, đừng dọa cô nữa, cô nhát gan lắm.

Ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông lập tức lạnh như băng, bầu không khí xung quanh dường như đóng băng, khiến người ta rùng mình.

“Tôi còn có việc, đi trước đây. Gặp lại sau… À không, tốt nhất là đừng gặp lại nữa.” Tô Tẫn Hoan cẩn thận từng chút một gỡ tay anh ra, sau đó chậm rãi lùi về sau. Thấy anh không đuổi theo, cô lập tức quay người chạy trối chết, cứ như gặp ma, chạy nhanh nhất có thể.

Nhìn bóng lưng cô hốt hoảng bỏ chạy, đôi mắt dài hẹp của người đàn ông nheo lại, bàn tay còn lưu lại mùi hương thoang thoảng của cô siết chặt thành nắm đấm.

Nghĩ đến nơi mình sắp đến hôm nay, khóe môi mỏng gợi cảm của anh khẽ nhếch lên, cô cũng họ Tô, thật trùng hợp!

Tô Tẫn Hoan nhảy lên một chiếc taxi chặn được trên đường, quay đầu nhìn lại người đàn ông như vị thần đứng sừng sững trước cửa khách sạn, khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo, bá đạo, trái tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

“Thật mất mặt quá.” Cô đưa tay vỗ nhẹ vào mặt mình, cố hạ nhiệt cơn nóng bừng trên má.

Rời khỏi khách sạn, Tô Tẫn Hoan vội vã đến quầy thu ngân của bệnh viện, đưa thẻ ngân hàng để thanh toán viện phí cho em trai Tiểu Viễn.

Nhân viên thu ngân nhận thẻ, quẹt qua máy, sau đó áy náy nói: “Thưa cô, tài khoản của cô không đủ số dư, cô có thể sử dụng cách thanh toán khác không?”

“Gì cơ?” Trái tim Tô Tẫn Hoan chùng xuống, kinh ngạc: “Không thể nào, cô thử quẹt lại lần nữa xem.”

Trước khi ông nội qua đời, ông đã lập một quỹ sinh hoạt cho cô. Hàng tháng quỹ đều gửi cho cô một khoản tiền sinh hoạt cố định, chưa bao giờ ngắt quãng, cô luôn dùng khoản tiền này để thanh toán viện phí cho Tiểu Viễn.

Nhân viên thu ngân cầm thẻ, quẹt lại một lần nữa, nhưng vẫn áy náy nói: “Thật xin lỗi, tài khoản của cô thực sự không đủ số dư. Cô kiểm tra lại rồi quay lại nhé.”

Nhận lại thẻ, Tô Tẫn Hoan vội chạy ra cây ATM trước cửa bệnh viện để kiểm tra, khi nhìn con số hiển thị trên màn hình, cô chết lặng.

Số dư chỉ còn lại 9 đồng 9.

Nhìn chằm chằm con số trên màn hình, đôi mắt trong trẻo của Tô Tẫn Hoan ánh lên sự lạnh lẽo, nắm tay cô siết chặt, có vẻ như có người muốn thách thức giới hạn của cô rồi.