Tô Ngọc: "Nhưng cô ta không hợp tác, chẳng lẽ dùng vũ lực à? Hay là em bỏ thuốc mê rồi đưa cô ta về nhé?"
Ánh mắt Tô Đường lóe lên sự lạnh lẽo: "Anh ba, anh muốn thử xem dao mổ của em nhanh thế nào không?"
Tô Ngọc giơ hai tay làm động tác đầu hàng.
Đúng là không thể đùa với cậu em này.
Tô Đường lạnh lùng đẩy gọng kính: "Không cần lằng nhằng với cô ta, đi tìm quan chủ đạo quán là xong. Cô ta lớn lên ở đây, lời quan chủ chắc chắn cô ta sẽ nghe. Đi, vào đạo quán xem thử."
Tô Ngọc và Tô Đường đều có dáng vẻ vô cùng tuấn tú, một người sáng sủa, đẹp đẽ như ánh dương, một người lại lạnh lùng cấm dục. Hai người đứng trước cửa đạo quán, ngước mắt nhìn lên thấy tên đạo quán... Vân Lĩnh Đạo Quán.
Đạo quán bình thường cũng có vài tín chúng đến thắp hương, nhưng trẻ trung tuấn tú như vậy thì hiếm thấy, huống chi cách ăn mặc và khí chất không tầm thường, nhìn qua đã biết là thiếu gia nhà giàu có.
Trong đạo quán, không ít tiểu đạo cô đều tò mò liếc nhìn hai người.
Nguyệt Minh và Nguyệt Viên, hai đạo cô cùng trang lứa với Linh Nha nhanh chóng bước ra đón tiếp. Khi biết hai người đến tìm quan chủ vì chuyện của Linh Nha, sắc mặt họ đều có chút khó chịu.
Sau khi đưa hai người vào phòng, cả hai lại không rời đi ngay.
Bình thường hai người này vốn đã ghen tỵ với Linh Nha vì cô luôn xuất sắc hơn hẳn. Lần này Linh Nha còn nổi đình nổi đám trên mạng, được dân làng tôn làm tiên cô, sắp trở thành ngôi sao lớn.
Chẳng lẽ hai anh đẹp trai này thật sự đến tìm cô để làm ngôi sao sao?
Cả hai nóng ruột, vội chạy ra phía sau phòng mà lén lút nghe ngóng.
Trong tĩnh thất, quan chủ và Tô Ngọc, Tô Đường ngồi đối diện nhau.
Sau khi nghe rõ ý định của hai người, quan chủ vuốt nhẹ phất trần, trong mắt lóe lên tia sáng: “Linh Nha được tổ sư gia che chở suốt mười tám năm, các vị muốn đón người đi cũng được, nhưng hương hỏa này...”
Tô Đường nhíu mày, ý là muốn đòi tiền đây mà.
Quả nhiên, mấy đạo sĩ này toàn là hạng lợi dụng mê tín phong kiến để lừa tiền.
Tô Ngọc thấy Tô Đường sa sầm mặt, mỉm cười nói tiếp: “Có thể hiểu được, đạo quán đã có ơn dưỡng dục với Linh Nha. Để bày tỏ lòng biết ơn, đợi Linh Nha xét nghiệm máu chứng minh là huyết mạch nhà họ Tô, chúng tôi sẽ gửi đạo quán một khoản tiền.”
Quan chủ cười nhạt: “Ý của hai vị là nếu xét nghiệm không phải, vậy thì coi như làm phiền bản quán một chuyến vô ích sao?”
Tô Đường lạnh lùng: “Đừng giở trò này, chúng tôi không làm kẻ ngu ngốc vì người không liên quan.”
Tô Ngọc nhướng mày, khẽ cười, kéo kéo cánh tay em trai, rõ ràng là anh ba Tô Ngọc khéo léo hơn trong đối nhân xử thế, không muốn đôi co thêm: “Năm mươi vạn, bất kể có phải người chúng tôi tìm hay không, phí hương hỏa năm mươi vạn chúng tôi sẽ trả.”
Quan chủ nhìn hai người, hiển nhiên không vừa lòng, bà thở dài: “Nhà họ Tô tuy giàu có nhưng Linh Nha lưu lạc bên ngoài mười tám năm, không được yêu thương cũng là lẽ thường. Tôi hiểu, nhưng cô ấy ở đạo quán, tương lai có thể kế thừa vị trí quan chủ, năm mươi vạn thật sự...”