“Nhưng ngày mai con sẽ ra chợ mua thêm một con gà khác. Cô ấy ăn một miếng thịt mà mẹ phải tức giận đến mức này sao?”
Kiều Nhược Yên cũng không bênh vực mẹ mình, mà còn khuyên nhủ: “Mẹ à, trong nhà mình còn nhiều gà lắm. Con với chị dâu hai cũng đâu thể ăn hết chỗ này. Chị dâu ba ăn một miếng cũng có sao đâu. Mọi người cùng ăn mà.”
Sau đó, những người khác trong nhà cũng nói vài lời hòa giải. Lương Quế Phân tuy không vui nhưng cuối cùng cũng trừng mắt với Khương Vân Bảo, rồi để cho qua chuyện này.
Giờ đây, bà đến tìm Kiều Nhược Yên cũng một phần là vì muốn hỏi xem tại sao con gái mình lại “bênh vực người ngoài”.
Nghe Kiều Nhược Yên tiếp tục nói tốt cho Khương Vân Bảo, bà càng thêm tức giận. Bà giơ tay chọc mạnh vào trán cô vài cái rồi nói: “Mẹ đúng là uổng công nuôi con lớn thế này!”
“Trước khi nó bước vào cửa, con đã nói gì với mẹ? Con bảo sẽ cho nó một bài học, nắm thóp nó, để nó không dám làm càn. Sao bây giờ con lại quay ngoắt sang khen nó tốt tính hả?”
Kiều Nhược Yên thở dài, dịu dàng nói: “Mẹ à, đó là chuyện trước đây. Lúc đó con với chị ấy còn chưa quen biết gì. Bây giờ con thấy chị ấy cũng tốt mà.”
“Chị ấy mới về làm dâu, mẹ đừng suốt ngày gây khó dễ nữa. Lỡ chị ấy buồn quá mà bỏ về nhà mẹ đẻ thì sao?”
“Nó dám bỏ về nhà mẹ đẻ à? Ở nhà thì chẳng phải làm gì nặng nhọc, chỉ cần làm vài việc nhà mà cũng không xong. Mẹ nói vài câu mà cũng không chịu nổi thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Mẹ à, làm việc nhà cũng rất vất vả đấy. Nào là cho gà, cho lợn ăn, nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp. Việc nào cũng mệt cả.”
“Con biết mẹ khó chịu là vì hai anh trai con đều thương vợ mình. Nhưng mẹ nhìn xem, bà nội từng đối xử với mẹ không tốt, giờ cha con vẫn còn giận bà đấy. Mẹ muốn tình cảnh này lặp lại giữa anh con và mẹ sao?”
Nghe đến đây, sắc mặt Lương Quế Phân hơi cứng lại. Bà cũng nhớ đến mối quan hệ căng thẳng giữa gia đình mình và nhà chồng cũ.
Kiều Nhược Yên tiếp lời: “Mẹ à, thời nay đã khác rồi. Cưới vợ là để yêu thương chứ không phải để về làm nô ɭệ. Mẹ đừng suốt ngày mắng hai chị dâu nữa nhé.”
“Con gái, con hôm nay làm sao vậy? Trước đây con đâu có như thế này!”
Kiều Nhược Yên thấy bà có vẻ nghi ngờ nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ung dung, thậm chí còn tỏ ra bí hiểm.