Bắt Quỷ, Đoán Mệnh Ư? Tôi Là Dân Chuyên Nghiệp

Chương 1

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều trải dài trên đường chân trời, nhuộm bầu trời bao la bằng năm sắc màu rực rỡ.

Tiếc thay, Triệu Tiểu Hàng không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp này, vẻ mặt anh lộ rõ sự lo lắng và bất an, đôi lông mày nhíu lại thể hiện sự bực dọc, tay cầm theo hộp cơm tối, vội vã đi về phía bệnh viện cách đó không xa.

Khi đến đầu đường, cuối cùng anh cũng dừng bước, đứng bên cạnh lối đi bộ chờ đèn tín hiệu giao thông chuyển từ đỏ sang xanh.

Khi đồng hồ đếm ngược đèn đỏ chỉ còn 15 giây, một cậu bé xuất hiện ở phía bên kia đường, đột nhiên tăng tốc chạy, lao qua đường khi đèn đỏ, rồi bất ngờ dừng lại giữa đường.

Từ phía bên kia đường, một chiếc xe tải hạng nặng đang lao tới, cậu bé đứng giữa đường như không nhìn thấy, nghiêng người đứng im bất động.

Khi thấy chiếc xe tải sắp đâm vào cậu bé, đầu óc Triệu Tiểu Hàng như nổ tung. Trước khi não kịp phản ứng, cơ thể anh đã lao ra để cứu người.

Em trai ruột của anh là Triệu Tiểu Hải, cũng gặp tai nạn xe cộ và hiện đang hôn mê trong bệnh viện.

Triệu Tiểu Hàng hiểu rất rõ nỗi đau và sự bất lực này, anh không muốn một gia đình khác cũng phải chịu đựng nỗi khổ tương tự.

Khi chân phải của Triệu Tiểu Hàng vừa bước xuống lòng đường, cổ áo anh đột nhiên bị ai đó nắm chặt, ngay sau đó một lực mạnh kéo anh trở lại vỉa hè.

Chỉ chậm trễ hai giây như vậy, anh đã không kịp cứu người.

Triệu Tiểu Hàng tuyệt vọng ôm đầu ngồi xuống, không dám nhìn thảm kịch sắp xảy ra.

Chiếc xe tải lớn không hề có ý định giảm tốc độ, gầm rú lao thẳng đến chỗ cậu bé.

Rồi sau đó…

Chiếc xe xuyên qua người cậu bé.

Triệu Tiểu Hàng ngơ ngác, chậm rãi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cô gái vừa kéo mình lại.

Cô gái có dáng người mạnh mẽ, khuôn mặt xinh đẹp với những đường nét tinh tế, đôi lông mày toát lên vẻ anh khí.

Cô mặc áo thun trắng tay ngắn và quần jean, mái tóc dài xõa tự nhiên trên vai. Một bộ trang phục đơn giản và bình thường, nhưng khí chất đặc biệt của cô khiến người khác không thể không chú ý đến sự hiện diện của cô.

Triệu Tiểu Hàng há hốc miệng: “Cô…”

“Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Diêm Húc.” Diêm Húc không cho anh cơ hội hỏi, cúi xuống nhìn sát mặt anh, trong đáy mắt thoáng hiện một tia ghét bỏ: “Thể chất của anh từ khi sinh ra đã có thể nhìn thấy ma quỷ sao? Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã ba mươi chưa? Chậc, sống hai ba mươi năm mà còn không phân biệt được người và quỷ, còn định chạy ra cứu quỷ? Anh có thể bình an sống đến bây giờ cũng coi như là phúc lớn mạng lớn rồi.”

Triệu Tiểu Hàng: “…” Anh cũng biết hành động vừa rồi của mình rất nguy hiểm, đối phương coi như đã cứu mình một mạng.

“Cũng không phải từ nhỏ đến lớn.” Mặt anh đỏ ửng, ngượng ngùng giải thích: “Khi còn nhỏ, bố mẹ tôi đã cầu cho tôi một lá bùa hộ mệnh, nó bảo vệ tôi không nhìn thấy những thứ đó cho đến năm 18 tuổi, nên tôi cũng chỉ mới nhìn thấy ma quỷ được vài năm thôi.”

Diêm Húc tặc lưỡi, đứng thẳng người, vẫy tay về phía cậu bé giữa đường: “Này nhóc, lại đây.”

Cậu bé chậm rãi quay đầu lại, lững thững trôi về phía cô.

Khi cậu bé đến gần, Diêm Húc lập tức hỏi: “Nhóc, em chết khi nào? Chết như thế nào? Có điều gì còn vướng bận không?”

“Em bị ung thư, chữa không khỏi nên chết, chết được hơn một tháng rồi. Chị ơi, chị muốn đưa em đi sao?” Cậu bé hơi nghiêng đầu, vẻ mặt tội nghiệp: “Trước khi chết, em vẫn đang hóa trị, không ăn được gì cả. Chị ơi, trước khi đi chị có thể mua cho em một ly kem được không?”

Diêm Húc nghĩ đến số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình, im lặng một lát, ánh mắt chậm rãi chuyển sang Triệu Tiểu Hàng.

Triệu Tiểu Hàng cũng là người biết điều, thấy vậy liền đứng lên, chủ động nói: “Em muốn ăn kem gì cũng được, tôi mời cả hai người!”