Đợi nhịn nửa ngày, nuốt cơn giận của mình từ trong cổ họng xuống, Thẩm Thiêm Thiêm mới mím môi cười với camera của chú cameraman.
"Không phải nha, anh trai nói không đúng, bé là bé ngoan có lương tâm."
Cư dân mạng bị chọc cười chết vì dáng vẻ tức giận phồng má mà vẫn ráng nhịn của hắn, bình luận lướt nhanh như bay.
[Đúng đúng đúng! Bé con nhà tôi là bé ngoan, Thẩm Cận Phong mới là đồ xấu xa!]
[Nó tức giận đến hai má bánh bao đều phồng lên rồi, hôn một cái hôn một cái!]
[Bé con thích màu gì, túi vải bố màu hồng có được không?]
Phó đạo diễn ở phía sau camera, giơ máy tính bảng theo dõi thời gian thực lưu lượng của phòng livestream.
Nhìn thấy từ khi Thẩm Thiêm Thiêm xuất hiện, cư dân mạng trong phòng livestream toàn bình luận muốn trộm bé, cũng không khỏi bật cười.
Quả nhiên, lúc ban đầu làm chương trình tạp kỹ gia đình, lấy góc nhìn của bé con để thu hút khán giả là ý tưởng chính xác.
Vốn tưởng rằng nhà Thẩm Cận Phong này không có trẻ con, chỉ có thể dựa vào cuộc sống xa hoa hào môn khác biệt để giữ chân khán giả, ai ngờ nhà họ Thẩm lại có một tiểu thiếu gia?
Hơn nữa tương tác với Thẩm Cận Phong cũng vô cùng thú vị, lưu lượng phòng livestream một mực xếp thứ hai, hiện tại vẫn đang tăng lên ổn định.
Đứng đầu đương nhiên là phòng livestream của đỉnh lưu lần đầu tiên đưa con ra mắt.
Fan của đỉnh lưu vô cùng trung thành và cuồng nhiệt, vừa mở phát sóng lập tức spam số liệu các loại, bình luận bay đầy màn hình, ấn vào toàn thấy fan đang spam.
Vừa chuẩn bị thu hồi tầm mắt khỏi máy tính bảng, giây tiếp theo, một thanh niên dáng người cao ngất đi vào phòng livestream.
Hốc mắt Thẩm Tu Trạch hơi lõm vào, lông mày nhạt nhòa, màu da trắng lạnh, dung mạo thoạt nhìn có chút nhạt nhẽo, nhưng phối hợp với lông mày và khóe miệng luôn rũ xuống của y, khí chất có một loại lạnh lùng độc đáo.
Y đi đường cũng không nhanh không chậm, cụp mắt, đối với nhiều nhân viên trong nhà ăn như vậy, hoàn toàn không để ý mà phớt lờ.
Trong mắt là sự lạnh nhạt không coi ai ra gì.
Tuy nhiên, thân thế và IQ của y đủ để chống đỡ cho sự kiêu ngạo như vậy của y.
Bình luận lại bắt đầu lướt qua:
[Đây là con trai cả nhà họ Thẩm, Thẩm Tu Trạch?!]
[Gen của Thẩm Viễn Xuyên tốt thật đấy, sinh con trai đứa nào cũng đẹp trai hơn đứa nấy.]
[A a a! Tôi đã nói rồi mà, tranh giành gia sản sao có thể là lỗi của anh cả được?! Nghe tôi này, hai anh em các người cưới tôi đi, sau này gia đình ba người chúng ta sống tốt với nhau, quan trọng hơn bất cứ thứ gì!]
[Chị em ở trên tính toán kỹ quá rồi đấy, gả qua đó còn trực tiếp có thêm đứa em trai đáng yêu như Thẩm Thiêm Thiêm, đến con cũng không cần sinh nữa!]
[Hê hê hê (??﹃??), các người nói xem nếu hai người họ cùng lúc theo đuổi tôi thì...]
Sau khi Thẩm Tu Trạch xuất hiện, lưu lượng phòng livestream trực tiếp đạt đến một đỉnh cao nhỏ.
Có thể thấy thuộc tính "nhan khống" của cư dân mạng ngày nay nghiêm trọng đến nhường nào.
Thẩm Cận Phong thấy Thẩm Tu Trạch đi tới, dù có coi thường kẻ giả tạo như Thẩm Tu Trạch đến đâu, nhưng công phu bề ngoài vẫn làm rất tốt.
Đứng dậy, Thẩm Cận Phong gọi một tiếng: "Anh cả."
Thẩm Tu Trạch ngước mắt kinh ngạc nhìn đứa em trai hôm nay ngoan ngoãn lạ thường, ngay sau đó liếc thấy camera bên cạnh, lại hiểu ra.
"Ngồi xuống ăn đi."
Thẩm Thiêm Thiêm giơ chiếc thìa nhỏ, đang chuẩn bị ăn món trứng hấp thơm phức của mình.
Nhìn thấy Thẩm Cận Phong đứng dậy chào hỏi Thẩm Tu Trạch, bàn tay nhỏ đang múc đầy một thìa trứng hấp của Thẩm Thiêm Thiêm run lên, đầu nghiêng nghiêng, hiện lên mấy dấu chấm hỏi nhỏ.
Hình như hôm qua không có như vậy nhỉ?
Nhưng trước đây Thẩm Thiêm Thiêm đã nghe anh họ thường xuyên lải nhải bên tai, nói rằng nhà họ Thẩm quy củ lớn, coi trọng lễ nghi, những điều lệ quy tắc ép người ta đến nghẹt thở.
Lúc đó anh họ căm phẫn bất bình, nắm chặt nắm tay nhỏ điên cuồng phàn nàn:
"Hai tên anh trai đó không phải người tốt gì đâu! Gặp mặt không cúi đầu chào hỏi họ, lập tức sẽ đến trước mặt Thẩm Viễn Xuyên nói xấu, khiến tất cả mọi người đều biết anh thô lỗ vô tri!"
Trí nhớ của Thẩm Thiêm Thiêm rất tốt, nghĩ đến đây, hắn cúi đầu nhìn món trứng hấp chưa ăn miếng nào của mình, không khỏi thở dài một hơi.
Hắn chống tay lên mặt bàn nhỏ trên ghế trẻ em, loạng choạng đứng dậy trên ghế.
"Chào anh cả~"
Thẩm Thiêm Thiêm phát ra giọng sữa và cúi đầu chào hỏi, sợ hai tên anh trai "không phải người tốt" đi mách lẻo, cái đầu nhỏ cúi xuống rất thấp, suýt nữa chạm vào cái bụng nhỏ của mình.
Tay Thẩm Tu Trạch đang cầm đũa khựng lại, cùng lúc quay đầu với Thẩm Cận Phong, nhìn về phía đứa em trai đang đứng trên ghế trẻ em cúi chào chín mươi độ này.
Khóe miệng luôn nhếch lên của Thẩm Cận Phong giật giật, liếc nhìn Thẩm Tu Trạch một cái.
Không hiểu sao, hai anh em đồng thời không nhịn được cười.
Thẩm Thiêm Thiêm không nghe thấy Thẩm Tu Trạch nói gì, cái đầu nhỏ lén lút ngước lên, nhìn thấy hai tên anh trai không tiếng động nhếch mép cười, đầu đầy dấu chấm hỏi.
"Cười cái gì?"
Thẩm Thiêm Thiêm vừa gấp, nói chuyện cũng không lưu loát nữa.