Cả nhà năm người thay quần áo xong, lại đối mặt với một vấn đề nan giải mới.
Trung tâm thương mại cách Bắc Thành mười lăm cây số. Trước đây, khu chung cư họ ở chỉ cách ga tàu điện ngầm 300 mét, có thể đi thẳng đến đó. Nhưng bây giờ, cả năm người đều không có điện thoại, cũng chẳng có tiền mặt.
Nghèo đến mức nghe cả tiếng gió thổi qua túi quần.
Thẩm Kiến Quốc trầm ngâm nhìn Thẩm Tinh Vãn.
Thẩm Tinh Vãn lấy hết dũng khí nói:
“Ba, đừng nhìn con như thế. Không phải lỗi của con đâu nhé! Ba cũng có thể cố gắng một chút, thi vào Thanh Hoa đi! Như thế thì cả nhà mình sẽ thoát khỏi cảnh khốn đốn này!”
Cô hít sâu một hơi, nhìn người ba đẹp trai quá mức của mình, nghiêm túc nói:
“Ba! Con người dù ở hoàn cảnh nào cũng phải dũng cảm tiến về phía trước! Chẳng qua chỉ là học hành thôi mà, có gì khó đâu? So với việc đi làm bị đồng nghiệp gây khó dễ, bị sếp mỉa mai, còn phải tăng ca mỗi ngày, thì chuyện học hành dễ dàng hơn nhiều! Đọc sách là điều hạnh phúc nhất, đơn giản nhất! Ba, con tin ba làm được!”
Càng nói, Thẩm Tinh Vãn càng hăng say.
Ngày thường, Thẩm Kiến Quốc luôn dạy cô như thế, cô chưa bao giờ tìm được cách phản bác. Nhưng bây giờ, bắt được cơ hội dạy lại ba mình khi ông mới mười bảy tuổi, cô thao thao bất tuyệt một hồi, cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Nói xong, cô bỗng “A” lên một tiếng, hỏi:
“Ba, lúc ba dạy dỗ con, có phải cũng thấy rất vui không?”
Sắc mặt Thẩm Kiến Quốc lập tức thay đổi. Ông xách túi nilon trong tay, bên trong là đôi dép lê mới mua, rút ra một chiếc nhưng chưa kịp làm gì thì Lâm Ái Mai đã ngăn lại:
“Đừng có ồn ào nữa, bây giờ là lúc nào rồi, còn không mau xuất phát thì sẽ đến trễ mất.”
Thẩm Kiến Quốc đặt dép xuống, đưa túi nilon cho Lâm Ái Mai, rồi nói:
“Mọi người ở đây đợi anh.”
Nói xong, ông quay người rời khỏi trung tâm thương mại, không hề ngoảnh lại.
Thẩm Tinh Vãn thắc mắc: “Ba đi đâu vậy?”
Lâm Ái Mai đáp: “Đi kiếm tiền.” Rồi ngừng lại một chút, nhìn cô nói:
“Con đấy, bớt tranh cãi với ba đi. Ba con tuy ngoài miệng sắc bén, nhưng trong lòng lại rất mềm mỏng.”
Thẩm Tinh Vãn tất nhiên biết điều đó. Nhưng biết là một chuyện, mỗi lần bị ba dạy dỗ, cô vẫn không phục. Ba luôn nói học hành dễ dàng, nhưng cô cảm thấy nó chẳng dễ chút nào. Mỗi người có một cách nhìn nhận khác nhau về sự khó khăn, vậy tại sao ba cứ khăng khăng rằng việc học và thi cử là chuyện đơn giản nhất trên đời?
Thẩm Tinh Vãn cảm thấy mình và Thẩm Kiến Quốc có một sự khác biệt lớn.
Cô không muốn tiếp tục bàn luận với Lâm Ái Mai về vấn đề này. Dù sao thì chỉ cần Thẩm Kiến Quốc không mắng cô, mẹ và ba lúc nào cũng đứng chung một chiến tuyến. Cô luôn rất rõ ràng về vai trò trong gia đình này: ba quyết định chuyện lớn, mẹ quyết định chuyện nhỏ, còn cô thì chẳng có quyền lên tiếng gì cả.
Nhưng Thẩm Tinh Vãn vốn dĩ chỉ muốn làm một con cá mặn, có quyền lên tiếng hay không cũng không quá quan trọng. Hiện tại, điều khiến cô tò mò hơn là:
“Ba đi đâu kiếm tiền vậy?”
Lâm Ái Mai chỉ cười: “Tin ba con là được rồi.”
Bà cẩn thận thu xếp quần áo của cả nhà, khéo léo gấp gọn lại hết mức có thể, rồi dùng túi nilon bọc chặt đôi dép lê mới mua, sau đó chia đều vào balo của từng người. Thấy cha mẹ chồng có vẻ không được tự nhiên, bà dịu dàng an ủi:
“Ba mẹ, cứ coi như mình đang đi du lịch, đừng lo lắng quá. Lần này Vãn Vãn thi không đậu thì cùng lắm học lại thôi. Nếu không được thì con với Kiến Quốc cũng cố gắng học cùng nó. Một năm không đậu thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, kiểu gì cũng sẽ thi đậu thôi.”