Núi Tuyết Mất Kiểm Soát

Chương 3: Đêm trằn trọc

Nụ hôn của anh vẫn hạ xuống, mang theo cái lạnh lẽo ẩm ướt của đêm đông, hơi thở của anh bị gió thổi tan, tàn lưu lại hơi ấm bao bọc lấy khoang miệng cô, Vân Thư bị bắt ngẩng đầu lên, mở to mắt, nhìn thấy đôi mắt khép hờ của anh, trong bóng đêm đen kịt, biểu tình của anh mờ ảo trong bóng tối, xem không rõ.

Bàn tay đang giữ cằm cô cũng không thể gọi là dùng sức, thậm chí có chút ôn nhu, nhưng Vân Thư lại cảm thấy phảng phất như ngàn cân trọng lực đè nặng lên linh hồn cô, trong l*иg ngực tràn đầy ủy khuất, nhưng lại không có oán hận.

Trong thời khắc gấp gáp như vậy, Vân Thư thế nhưng thất thần, mạc danh nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy anh.

Khi đó cô còn chưa qua sinh nhật 6 tuổi, Lương Tư Kham mười một tuổi.

Vân Thư bé nhỏ mặc một chiếc váy vải bông, trên người duy nhất một món đồ trang sức là một chiếc kẹp tóc hình bươm bướm, đứng ở trong sân không nhúc nhích, mẹ nói, không thể chạy loạn, chủ nhân gia không thích trẻ con chạy loạn, mà Lương Tư Kham lát nữa phải đi tham gia tiệc tối, mặc bộ tiểu tây trang được may đo riêng, giống như hoàng tử nhỏ ưu nhã cao quý trong truyện cổ tích.

Cô cảm thấy mình ở trước mặt anh đều xám xịt, thế là thấy anh thập phần co quắp, ngay cả chào hỏi cũng quên mất.

Anh từ phòng khách bước ra, thấy cô như một chú chim cút nhỏ, đi đi lại lại, hơi khom người hỏi cô: "Em tên là gì?"

"Vân Thư......"

Lương Tư Kham gật đầu, trong lòng bàn tay có một viên kẹo, đưa cho cô: "Vào phòng khách chơi đi!"

Không biết là cố ý đưa cho cô, hay là vốn dĩ muốn tự mình ăn.

Cô nhìn về phía mẹ đang nói chuyện với dì Chu ở đằng xa như muốn xin giúp đỡ, mẹ khích lệ cô: "Mau cảm ơn anh trai."

Cô lúc này mới ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.

Lương Tư Kham cười xoa nhẹ đầu cô, giống như một người lớn.

Viên kẹo kia là viên kẹo ngon nhất mà cô từng được ăn.

Khi đó ba vừa mới qua đời, trong nhà không có ai khác có thể chăm sóc cô, mẹ chỉ có thể một mình nuôi cô, mẹ không thể vừa làm việc vừa chăm sóc con nhỏ, vốn là muốn từ chức, nhưng chủ nhà tốt bụng, cho phép mẹ đưa cô đi cùng, hơn nữa hỗ trợ sắp xếp cho cô học tiểu học ở trường của Lương Tư Kham, như vậy lúc tài xế đưa đón anh đi học về, cũng có thể tiện đường đưa đón cô luôn.

Căn biệt thự kia rất lớn, phía sau khu nhà chính có một dãy phòng dành cho người giúp việc, mẹ và cô ở tại đó, mẹ vốn dĩ muốn cô ở hậu viện không cần ra tiền viện, nhưng cả nhà họ Lương đều rất thích cô, cho phép cô tự do đi lại, Lương Tư Kham thậm chí còn cho phép cô không cần chào hỏi, cứ thế lên lầu 3 tìm anh, anh nói trong phòng anh có rất nhiều sách và truyện tranh, cô có thể thoải mái xem, lúc nào cũng có thể đến xem.

Khi đó cô thật ra không biết chữ mấy, nhưng vẫn sẽ giả bộ ngồi ở đó đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt mang theo một chút sùng bái.

Cảm thấy anh thật là giỏi, cái gì cũng biết.

Mẹ mỗi lần nhắc đến đều nói, chỉ cần là thi cử, anh đều đứng nhất, mỗi lần tham gia cuộc thi đều có giải thưởng, anh còn biết chơi dương cầm, kéo vi ô lông, biết vẽ tranh.

Sau này khi cô học tiểu học, phòng của người giúp việc không đủ ánh sáng, dì Chu thậm chí đã bảo hai mẹ con cô chuyển ra phòng khách ở lầu một, mẹ liên tục từ chối, dì Chu nắm lấy tay cô bé: "Con nít phải đọc sách, ở phòng rộng rãi một chút mới được!"

Mẹ rất coi trọng việc học của cô, nên không từ chối nữa, chỉ là luôn miệng cảm ơn, sau đó làm việc càng cố gắng hơn một chút.

Mẹ làm việc rất nhanh và rất tốt

Vân Thư cũng giúp mẹ làm việc, nhưng mẹ mỗi lần đều không cho, chỉ nói là muốn cô học hành cho tốt, đây là việc quan trọng, thật sự không thể lơ là được, thỉnh thoảng sẽ muốn cô mang một ít đồ ăn cho thiếu gia.

Bởi vì thiếu gia rất thích cô, nói cô giống em gái, còn bảo cô gọi anh là anh trai.

Vân Thư rất tò mò muốn biết em gái của anh Tư Kham trông như thế nào.

Em gái ruột của anh sinh ra đã ở Mỹ sống cùng ông bà nội, Vân Thư cho rằng, anh ấy nhớ em gái, nên xem cô như em gái mà thương yêu.

Sau này khi Lương Tư Mẫn về nước, Vân Thư phát hiện mình và chị ấy không giống nhau.

Chị ấy rất xinh đẹp, hoạt bát, dũng cảm, giống như một nàng công chúa, Vân Thư cảm thấy mình giống như một cây nấm lớn lên ở một góc tối tăm ẩm ướt.

Ừm...... Không có độc.

Có lẽ khi đó cô đã không hiểu, Lương Tư Kham rốt cuộc thích cô ở điểm nào.

Nhưng người nhà họ Lương đều đối xử với cô rất tốt, ngay cả chị Mẫn Mẫn, người thoạt nhìn khó gần nhất, cũng đặc biệt khoan dung và ôn hòa với cô.

Đặc biệt là Lương Tư Kham, tuy rằng anh thường xuyên quản thúc cô, nhưng luôn suy xét cho cô một cách chu đáo.

Trước khi lâm chung, mẹ cô còn muốn nắm tay cô dặn dò, nói là coi cô như người thân mới có thể đối xử với cô như vậy, cô phải cảm kích.

Vân Thư vẫn luôn rất cảm kích.

Sau này khi mẹ bị bệnh nặng, cũng là nhà họ Lương hỗ trợ tìm bác sĩ, nhưng vẫn không cách nào xoay chuyển tình thế.

Cha mẹ cô là anh em họ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai người sinh ra ở một thị trấn nhỏ xa xôi, không tồn tại quan hệ họ hàng gần theo nghĩa pháp lý, nhưng ở nơi đó, quan niệm về dòng tộc rất nặng nề, giống như phạm phải một lỗi lầm không thể tha thứ nào đó, bị các bậc trưởng bối hai bên kịch liệt phản đối, thế là chia lìa, chỉ là ba năm rồi lại năm năm, ai cũng không thể quên được ai, thế là ước định rời xa quê hương, đi đến một nơi không có người quen để bắt đầu cuộc sống mới.

Họ nắm tay nhau đến Diễn Thành, ở đây có một căn nhà thuê nhỏ, sinh hạ một cô con gái, đó không phải là Vân Thư, mà là chị gái của Vân Thư, cô con gái đầu lòng mắc bệnh tim bẩm sinh, rất nghiêm trọng, kiểu bệnh thường phát tác ở thời thơ ấu, nhưng cô bé sinh ra đã có những triệu chứng rõ ràng, điều này đối với một cặp vợ chồng trẻ nghèo khó và xa quê hương mà nói, chẳng khác gì tai họa ập đến.

Vận mệnh giáng một đòn mạnh mẽ nữa vào tấm lưng yếu ớt của họ.

Theo lời kể của mẹ, ba như thể trong nháy mắt già đi mười tuổi, bởi vì ông cảm thấy mình bất lực, ông vẫn là quay về quê quán, cầu xin sự giúp đỡ từ người nhà, điều nhận lại đương nhiên là sự nhục nhã và trách cứ, nhưng cũng may, tình thân vẫn chưa hoàn toàn mất đi, ông nhận được một ít giúp đỡ, tuy rằng không giúp ích gì nhiều, nhưng dù sao cũng thở được một chút.

Tiền phẫu thuật thì thế nào cũng không đủ.

Thế là cứ kéo dài, lo lắng, sau đó như một sợi dây căng thẳng, ở một khoảnh khắc nào đó chợt đứt lìa.

Cô bé ấy qua đời khi mới một tuổi, cảnh nhà bi thảm, nhưng cũng may, họ cũng không chìm đắm trong đau khổ, an ủi lẫn nhau, động viên nhau, cuối cùng cũng vượt qua được, họ dần dần có một chút tích lũy, mua một chỗ ở ngoại ô, định cư ở Diễn Thành, đồng thời lại có một sinh mệnh mới.

Ba mất vì tai nạn máy bay, ông lần đầu tiên ngồi máy bay, là bởi vì muốn về bên mẹ ăn sinh nhật, trước khi lên máy bay còn đang xót tiền vé.

Sau đó sinh mệnh đột ngột dừng lại, mẹ ban đầu thế nào cũng không thể chấp nhận được, gần như suy sụp.

135 người trên máy bay đều gặp nạn, thậm chí ngay cả di vật cũng không có.

Sau này Vân Thư thường nghĩ, thân thể mẹ vẫn luôn rất tốt, giống như những gia đình như nhà họ Lương, việc tìm người giúp việc có yêu cầu về sức khỏe gần như là vô cùng khắt khe, mỗi năm chỉ riêng việc kiểm tra sức khỏe cũng phải ít nhất một quý một lần.

Nhưng sau khi ba qua đời, thân thể của mẹ bắt đầu ngày càng sa sút, không mấy năm thì mắc một trận bệnh, ban đầu chỉ là cảm mạo thông thường, sau đó dẫn đến viêm phổi, sốt cao không lui, nhiễm trùng tăng lên...... Cuối cùng suy hô hấp mà qua đời, quá trình phát bệnh rất nhanh, nhanh đến mức Vân Thư căn bản không kịp phản ứng.

Sau khi mẹ qua đời, cô căn bản không có nơi nào để đi.

Dì Chu nói: "Con cứ coi nơi này như nhà mình."

Đã nhiều năm như vậy, họ đối xử với cô thật sự rất tốt, so với cha mẹ ruột cũng chỉ có hơn chứ không kém.

Cô cảm kích không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể cả đời này cố gắng báo đáp.

Nhưng cô còn chưa thể báo đáp, lại đem sự tình làm thành thế này.

Cách một cái sân, chú Lương và dì Chu ở ngay đằng kia, tim Vân Thư như nghẹn lại ở cổ họng.

"Ghét anh sao?" Anh lại một lần nữa hỏi.

Vân Thư không biết phải trả lời như thế nào, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, như thể đột nhiên mất đi chức năng ngôn ngữ, rất khổ sở, cũng rất ủy khuất, nhưng một chút cũng không thể phát tiết ra, cũng không thể biểu đạt ra.

"Ánh mắt của em làm anh cảm thấy em rất ghét anh." Lương Tư Kham ánh mắt ảm đạm một lát, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén phảng phất như lưỡi dao, "Cho nên vẫn luôn là anh hiểu sai ý phải không? Vân Thư, trả lời anh, anh muốn chính miệng em nói, bằng không anh sẽ không từ bỏ, em hiểu ý anh."

Anh đang đánh cược vào sự mềm lòng của cô.

Vân Thư không biết sự tình như thế nào lại đến bước này, cô cũng không nghĩ ra chính mình rốt cuộc có hay không đã làm gì khiến người hiểu lầm, cho dù có, hẳn là cũng chỉ là chút ân cần vụng về kỳ hảo, cô chỉ là cảm thấy đối với nhà họ Lương tốt mà không có gì báo đáp, cũng không có muốn nhúng chàm anh.

Chính là cô biết nói gì cũng vô dụng, cũng sẽ không có ai để ý rốt cuộc là ai trêu chọc ai, cũng mặc kệ là ai trêu chọc ai, khoảng cách giống như hào sâu giữa hai người đều là thứ mà cô một đường chạy như điên cũng vô pháp san bằng.

Vì cái gì anh muốn như vậy, người khác đánh giá anh, vĩnh viễn đều là bình tĩnh tự giữ, thành thục ổn trọng, tới chỗ cô, chính là các loại vừa đe dọa vừa dụ dỗ, các loại uy h·iế·p trong tối ngoài sáng.

Chính là thật sự rất ghét sao?

Cô tuyệt vọng phát hiện, cho dù là như vậy, trong lòng cô rõ ràng một bụng ủy khuất, nhưng đối với anh căn bản chán ghét không nổi, cũng không có cách nào làm cho mình giận anh, thậm chí nhìn thấy anh hơi mang vẻ tự giễu, ẩn ẩn sinh ra chút bất an, hình như là chính mình làm không tốt sự tình.

Quá chán ghét, thật sự quá chán ghét.

Vân Thư càng nghĩ càng khổ sở, cô đột nhiên ghé vào cổ anh, hung hăng cắn anh một ngụm.

Như vậy dùng sức, như là muốn đem tất cả ủy khuất vô pháp phát tiết đều từ hàm răng truyền lại cho anh.

Hàm răng sắc nhọn đâm thủng làn da, khoang miệng đều nếm được một chút mùi máu tươi, nhưng anh trước sau vẫn không nhúc nhích, ngay cả một chút thanh âm cũng chưa phát ra, càng không có tránh né.

Vân Thư buông ra anh thời điểm, cả người đều đang run rẩy, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống.

Cũng không có cảm thấy thống khoái.

Cô cảm thấy mình làm sai rất nhiều việc.

Hoặc là nói cái gì sự tình đều không có làm đúng, sai đến rối tinh rối mù, sự tình hướng tới phương hướng không thể khống chế mà bắn ra ào ạt.

Lương Tư Kham giơ tay lau đi nước mắt cho cô, cúi đầu hôn lên môi cô: "Không cự tuyệt anh coi như em đồng ý rồi."

Vân Thư ngước mắt nhìn anh, ngực tích tụ, cô lần đầu tiên thẳng hô tên anh: "Lương Tư Kham......"

Lương Tư Kham lông mi khẽ nhúc nhích, "Ừ" một tiếng, giơ tay vỗ nhẹ sau cổ cô, môi dán lên môi cô, muốn hôn không hôn mà chạm vào cô vài cái, hô hấp ái muội dây dưa: "Ừ, kêu thêm vài tiếng nữa."

Anh cố ý, ý đồ thông qua không ngừng mà chạm vào tới tiêu trừ kháng cự của cô.

Vân Thư lấy hết can đảm, hung hăng đẩy anh một chút, lại không dám lúc này trở về, dọc theo con đường nhỏ bốn phía biệt thự lang thang không có mục tiêu mà đi tới.

Tiếng chuông 12 giờ đã điểm, năm mới tới rồi, nơi nơi nở rộ pháo hoa, vạn nhà đèn dầu, cô vốn dĩ nên là lẻ loi một mình.

Là chú Lương cùng dì Chu cho cô một cái gia đình.

Nhưng Lương Tư Kham lại làm cô giống như một kẻ tội đồ.

Nhưng anh cũng từng cho cô rất nhiều rất nhiều ấm áp.

Căn hộ rất lớn, nhưng xác thật chỉ có một phòng ngủ, Vân Thư muốn nói mình ngủ sofa là được, cô tùy tiện chỗ nào cũng có thể ứng phó được, không giống như anh, từ nhỏ thân thể kiều quý, ngủ một đêm sofa ngày hôm sau phỏng chừng đều khó mà dậy nổi.

Nhưng nghĩ đến việc mình ở trước mặt anh giống như không có thể bẻ lại được anh lúc nào, cô liền lười đến nói nữa.

Tùy anh đi!

Cô thật sự rất mệt.

Rửa mặt qua loa, Vân Thư thậm chí cũng chưa có tâm tình xem tin nhắn chúc mừng, nhưng sợ bị phát hiện ra điều gì, nhận bao lì xì của chú dì và Mẫn Mẫn tỷ, nói tiếng chúc mừng năm mới, sau đó mới ngủ.

Đêm khuya cửa phòng ngủ mở ra, Vân Thư bật dậy, đèn bật sáng, Lương Tư Kham đứng ở cửa, đột nhiên nhướng mày, "Cửa cũng không khóa, tin anh như vậy sao?"

Nói, đi về phía tủ quần áo, "Lấy vài bộ quần áo, sáng mai anh có việc phải đi sớm, em ngủ đi!"

Vân Thư lại không có động đậy, chỉ là ngơ ngác ngồi, chờ anh ra tới, cô đột nhiên hỏi một câu: "Có phải anh ngủ không được không?"

Cái loại thân thể kiều quý của anh, ngủ sofa như thế nào có thể chỉ là ngủ không ngon, sợ là căn bản đều ngủ không được, bằng không cũng sẽ không hơn nửa đêm còn ở lăn lộn.

Lương Tư Kham không có trả lời, chỉ là hỏi lại một câu: "Quan tâm anh như vậy sao?"

Vân Thư cắn môi, không nói gì, thấy anh phải đi, mới lại nói một câu: "Anh ngủ giường đi......"

Lương Tư Kham trầm mặc một lát, cố ý xuyên tạc ý tứ của cô: "Thôi, anh định lực không tốt như vậy."

"Lương Tư Kham...... Anh có muốn ngủ cùng em không." Vân Thư như là làm một quyết định nào đó, nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt đã không có giãy giụa, ngược lại đặc biệt bình tĩnh và kiên định.

Lương Tư Kham quay đầu nhìn cô, chỉ cảm thấy gương mặt kia trong nháy mắt có một sự biến đổi nào đó mà anh không hiểu được, anh trầm mặc vài giây, hỏi cô: "Em có biết em đang nói gì không?"

Vân Thư ngón tay nắm chặt chăn, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn anh: "Biết."

Nếu anh muốn, nếu cô vô pháp cự tuyệt, vậy hãy để những gì nên xảy ra sớm một chút xảy ra, có lẽ anh sẽ chán, có lẽ bọn họ căn bản là không hợp nhau, có lẽ hết thảy liền có thể sớm một chút kết thúc.

Lương Tư Kham đi qua, quỳ một gối ở trên giường, một bàn tay vớt lấy tay cô, đặt ở trên eo mình: "Dựa lại đây."

Vân Thư hờn dỗi tựa mà, không chỉ dựa qua đi, thậm chí hai tay ôm lấy eo anh, dính sát vào người anh.

"Lặp lại lời nói của em lần nữa."

Vân Thư cắn môi dưới, gần như hờn dỗi và tự ngược mà nói: "Em cùng anh ngủ."

"Ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh nói."

Thật quá đáng...... Thời điểm Vân Thư ngẩng đầu, hốc mắt đã đỏ lên, nghẹn ngào, mang theo tiếng khóc nức nở: "Anh rốt cuộc muốn như thế nào?"