Dụ Dỗ Chiếm Đoạt, Điên Phê Sủng Kiều Vào Lòng

Chương 8

Trên người mặc một chiếc áo khoác da màu đen, bên trong là áo len cổ lọ dáng ngắn, khóa kéo mở rộng để lộ cơ bụng săn chắc cùng vài sợi dây chuyền vàng to bản quấn quanh cổ.

Đằng sau anh ta là một hàng tám vệ sĩ đeo kính đen.

Bên trái phía trước là Tát Toa, lúc này đang cúi người đầy cung kính, vẻ mặt xu nịnh, đôi mắt hồ ly khẽ nheo lại, toát lên sự khéo léo đầy toan tính.

Tát Toa cúi người cẩn thận rót rượu cho Kiều Kiêu, vẻ mặt tràn đầy nịnh nọt. Đôi mắt hồ ly hơi nheo lại, thỉnh thoảng liếc về phía chiếc hộp kính trên bàn chứa đầy tiền mặt.

Cả phòng bao ồn ào huyên náo, rộn ràng vô cùng.

Ai hầu hạ tốt, Kiều Kiêu sẽ cười híp mắt, tiện tay nhét một xấp đô la vào trong áo người đó, nhân tiện còn tranh thủ sờ soạng một phen, khiến đám phụ nữ ríu rít cười khanh khách như đàn gà mái gáy buổi sáng.

Lê Thê Thê đưa mắt nhìn, lúc này người đứng trước cô đã bò đến trước mặt Kiều Kiêu.

Hắn đang mải mê vui vẻ với mấy mỹ nhân, hoàn toàn không để tâm đến cô ta.

Ngược lại, cô gái bên cạnh đang xoa bóp chân cho Kiều Kiêu lại rất biết điều, vươn tay lấy từng chai rượu trên khay, đặt lên bàn trước mặt hắn.

“Rượu đã dâng, chúc anh Kiêu bình an cát tường.”

Cô gái bán rượu cất giọng, cố gắng nâng cao khay trong tay.

Lúc này, Kiều Kiêu mới rời khỏi bờ môi đỏ mọng của người đẹp bên cạnh, lười nhác nhìn sang.

Mũi chân khẽ hất lên, chạm vào cằm cô gái, ép cô ta phải ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua từng đường nét trên gương mặt.

Có lẽ không hài lòng lắm, Kiều Kiêu nhíu mày, thu lại ánh mắt đầy chán ghét, vứt một xấp đô la lên khay rượu, tiện tay phất tay ra hiệu.

“Xuống đi.”

“Cảm ơn anh Kiêu.”

Mục đích đã đạt được, cô gái vui vẻ bò ngược ra ngoài, mãi đến khi ra khỏi cửa mới đứng dậy, cẩn thận nhét tiền vào túi, rồi nhanh chóng rời đi, không ngoảnh đầu lại.

Tới lượt cô rồi.

Lê Thê Thê hít sâu một hơi, nhưng đầu gối như đổ chì, nặng đến mức không tài nào quỳ xuống được.

Cô không hiểu, với tình cảnh hiện tại của mình, vì sao vẫn còn cố chấp giữ lấy chút lòng tự trọng vừa đáng thương, vừa nực cười ấy.

Đúng lúc cô còn đang lưỡng lự, một giọng nói trầm ổn, cung kính bỗng vang lên từ phía sau.

“Kỳ gia???”

Lê Thê Thê giật mình, vội vàng nhìn về phía phát ra giọng nói.

Ở cuối hành lang, một người đàn ông đang thong thả bước tới.

Anh ta rất cao, ít nhất cũng phải một mét chín, vai rộng eo hẹp, dáng người thẳng tắp. Mỗi bước chân vững chãi, trầm ổn, toát lên khí thế bức người.