Dưới sắc thu rực rỡ, Khương quản gia đang chạy đôn chạy đáo đến toát cả mồ hôi ở bên ngoài.
Đầu tiên, ông đến tiệm quan tài. Đi khắp mười dặm tám phường cũng chỉ có tiệm quan tài này là tốt nhất, ở đây loại nào cũng có, dù có chọn gấp đến mấy vẫn có thể chọn được hàng chất lượng, cớ sao ông chủ tiệm lại là một kẻ nói nhiều, chưa gì đã rót vào tai ông toàn mấy chuyện hóng hớt.
Chuỗi hạt Lão Sơn Đàn Hương không tính là quá quý giá, nhưng loại được làm từ nguyên liệu tốt thì đúng là hàng hiếm, phải vào tiệm châu bảo tìm thì may ra mới có. Chẳng hiểu sao bầu không khí của thành Trường An hôm nay lại có chút khác thường, Nam Nha Phủ Binh chẳng biết đang điều tra cái gì, cứ phong toả hết con đường này đến con đường khác, báo hại ông quản gia phải chen lấn rất lâu mới mua được một chuỗi hạt ưng ý.
Trên đường trở về còn bị tên Đồ binh tào* của Nam Nha Phủ Binh ngăn lại, bảo là đang tuần tra đến con phố này.
*Binh tào: một chức quan sai dưới thời Đường.
Ông dứt khoát đổi hướng, rẽ vào phường rượu đặt một xe rượu, dù gì thì tang sự cũng cần dùng đến.
Ngày hôm nay cũng xem như đã bận rộn quá đủ rồi, khoan nói có mệt hay không, nhưng bực thì đã tích được không ít. Trên đường về ông còn va phải tên Đại lang của quán rượu Lữ Kí đã mắng Thôi Hoàn lúc trưa, máu nóng toàn thân ngay lập tức không thể kiềm chế được nữa, trực tiếp mắng gã ta đến mức không ngóc đầu dậy nổi.
Tự tích chút âm đức cho mình đi! Cả họ nhà ngươi suốt đời sẽ không có người chết, không phải làm tang lễ chắc! Cũng được thôi, vậy thì cả nhà ngươi cứ tiếp tục làm cô hồn sống đi!
Khi về đến nhà, mặt trời đã ngã về hướng tây, Thôi lang quân đang rửa tay, công việc đã được hoàn thành hơn phân nửa.
Khương quản gia nhìn thấy Chước nương tử nằm trên tấm ván, nàng trông y như lúc còn sống, đã được thay ra một bộ váy màu hạnh nhạt, lụa mỏng dệt gấm, đây đích thị là phong cách nàng hay mặc hàng ngày. Trên người nàng không hề có chỗ nào bị khiếm khuyết, cũng không nhìn ra được chỗ nào có vết thương, gương mặt... cũng được tu bổ lại, chẳng qua là màu sắc chưa được đúng lắm, vài chỗ vết thương xanh xanh tím tím do bị va đập tuy vẫn chưa tan nhưng đã sạch sẽ hơn trước rất nhiều, như thể... nàng chỉ vô tình ngã khiến gương mặt bị thương, hiện tại đang mê mang ngủ một giấc, sớm muộn cũng sẽ tỉnh lại mà thôi.
Thế mà... còn chưa trang điểm? Cũng chưa dùng đến phấn son sao?
Thôi Hoàn cẩn thận rửa tay: "Nguyên liệu tu sửa trên mặt cần phải để khô, chưa thể trang điểm được, gia chủ có thể sắp xếp báo tang trước, người mất cứ đặt ở đây, tạm thời không thích hợp để di chuyển, cũng không được chạm vào, tiểu liệm* là vào ngày mai phải không?"
*Tiểu liệm: Hán-Việt tự điển của Thiều Chửu giải thích: “Thay áo cho người chết là tiểu liệm, nhập quan là đại liệm."
Khương Niên gật đầu: "Phải, sau giờ trưa ngày mai."
Thôi Hoàn: "Vậy giờ mùi ngày mai ta lại đến chỉnh trang cho nương tử."
Khương Niên bày tỏ tiên sinh vất vả rồi, Khương thị luống cuống kêu con trai chuẩn bị quà cáp.
Thôi Hoàn ngăn cản: "Không cần đâu, cứ đưa tiễn Chước nương tử cho tốt đã."
Khang thị vẫn nhất quyết để con trai đưa qua một ít đồ dùng đơn giản, đều là những thứ ăn được dùng được trong mùa này.
Khương Niên tiễn Thôi Hoàn ra ngoài, cậu trầm mặc cả đoạn đường, mãi cho đến khi sắp đi hết một khoảng sân mới thấp giọng nói: "Ta đã từng nhìn thấy ngài, lúc trước ngài có tìm đến tỷ tỷ của ta, bảo là muốn mua một cây hoa cúc Tây Hồ Liễu Nguyệt. Loại này vô cùng khó nuôi, tỷ tỷ đã từng làm được, tuy ta không bằng tỷ ấy nhưng nhất định sẽ dốc hết sức để trồng ra được một cây đem tặng cho ngài."
Thôi Hoàn nhìn vị thiếu niên đang mím chặt môi cùng đôi mắt đỏ ửng: "Đa tạ."
"Ngài nói xem, tỷ tỷ của ta có phải bị người..."
L*иg ngực của Khương Niên phập phồng, tay nắm chặt thành quyền, cuối cùng cũng chỉ để lại một câu rồi xoay người chạy đi: "Trưa ngày mai, kính chờ tiên sinh!"
Thiếu gia nhà mình lễ nghĩa không được chu đáo, Khương quản gia dĩ nhiên phải bù đắp cho chu toàn.
Trên đường tiễn Thôi Hoàn ra cửa, ông vẫn luôn không ngừng tán gẫu, nói từ việc linh trướng đưa tang rất nhanh sẽ được dựng xong cho đến những chuyện hôm nay ông nghe ngóng được. Chẳng hạn như việc ông chủ tiệm quan tài vì để chào hàng, cứ phàn nàn việc làm ăn của mình không tốt, bảo là có một ông lão vốn dĩ đã đặt quan tài xong xuôi hết rồi, đến ngày hẹn lại không đến lấy, xui xẻo vô cùng. Còn có việc ông mắng tên Đại lang của quán rượu Lữ Kí kia một trận nữa, cực kì hả giận.
Ông còn nhắc tới việc đường xá hôm nay đi lại rất bất tiện, đã mấy lần đυ.ng phải người của Nam Nha phủ binh, còn có cái tên Đồ binh tào kia nữa, người gì đâu mà hung dữ hết sức, cứ nháo nhào hết phường bên đây đến phường bên kia mà không biết mệt...
Cuối cùng, ông nhét một bình rượu nhỏ vào tay Thôi Hoàn: "Một chút lòng thành, tiên sinh cầm lấy uống cho vui miệng."
Sáng nay lúc nhìn thấy Đại lang nhà họ Lữ gây khó dễ cho Thôi lang, ông cũng rất muốn ra tay bất bình giùm, lại thêm cả ngày hôm nay được chứng kiến nhân phẩm và bản lĩnh của Thôi lang nên ông càng thêm kính nể. Đừng nói là Thôi lang chỉ đi ngang qua, cho dù y thật sự muốn mua rượu thì đã làm sao?
Mua cho y! Còn phải là loại ngon nhất mới xứng với y!
Thôi lang của chúng ta xứng đáng với loại rượu ngon nhất trên đời này! Cái tên Lữ Đại lang kia xứng được bán chắc!
"Thời gian gấp gáp, trong nhà lại đang bận rộn, không kịp chuẩn bị thứ gì tốt hơn, mong tiên sinh đừng chê."
Khương quản gia nhìn vị lang quân trẻ tuổi trước mặt: "Lời của bọn người ngoài kia... ngài đừng để trong lòng."
Thôi Hoàn rũ mắt, dừng lại một lúc rồi mới nhận lấy vò rượu tinh xảo: "Đa tạ."