Tiểu Vũ: “Anh ơi, nếu câu này lộ ra ngoài thì hình tượng của anh mới thực sự sụp đổ đấy.”
“Cái thói quen vào mùa đông mà ngày nào cũng phải tắm hai lần của anh thì làm gì có mồ hôi mà sợ.” Tiểu Vũ lẩm bẩm.
Doãn Ngôn: “Thứ nhất, tôi không tắm hai lần mỗi ngày. Thứ hai, tôi là sinh vật sống, đương nhiên sẽ đổ mồ hôi.”
Vừa mở cửa phòng đã thấy thợ trang điểm và stylist chờ sẵn, hai người ấu trĩ lập tức ngậm miệng.
Bàn tay của chuyên viên trang điểm rất khéo léo, chỉ một lát đã chỉnh trang xong cho Doãn Ngôn.
Cậu đeo chiếc nhẫn mà Tiểu Vũ mang đến, chớp mắt vài cái rồi nhìn về phía trợ lý do thương hiệu sắp xếp: “Nhẫn vẫn hơi rộng.”
Trợ lý áy náy nói: “Thầy Doãn, thật sự xin lỗi, đây là phiên bản giới hạn, hiện tại không có size vừa với anh.”
Doãn Ngôn khựng lại một chút, không muốn làm khó đối phương. Cậu xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, nói rộng thì cũng không quá rộng, nhưng đúng là có chút không vừa vặn: “Thôi, vậy cũng được.”
Tiểu Vũ đứng bên cạnh cười khẽ: “Nhỡ rơi mất thì ai chịu trách nhiệm đây?”
Trợ lý thương hiệu chỉ có thể né tránh vấn đề: “Dòng sản phẩm này vừa ra mắt đã được đặt hết rồi, lần này là đặc biệt giữ lại một bộ dành riêng cho thầy Doãn, thực sự vì bộ trang sức này rất hợp với khí chất của anh.”
Doãn Ngôn nổi cả da gà, quay sang Tiểu Vũ: “Nhϊếp ảnh gia đến chưa? Chụp hình trước đi.”
Tiểu Vũ trừng mắt nhìn cậu một cái, nhưng dù có trừng cũng không thể biến Doãn Ngôn từ bông gòn thành thép được, đành cầm áo lông của cậu, dẫn cậu ra ngoài chụp ảnh.
Chuyện này nhanh chóng bị Doãn Ngôn quên mất. Mặc dù hơi lỏng một chút, nhưng nếu không có sự cố bất ngờ thì chắc cũng không rơi được.
Ừ, chắc vậy.
Dù là sự kiện gì thì trình tự vẫn chẳng khác nhau là mấy: Đi thảm đỏ, phỏng vấn hậu trường, vào hội trường luôn giữ nụ cười tự tin tươi sáng, không để ai phát hiện ra mình chẳng có gì để làm nhưng vẫn tranh thủ ăn uống, cuối cùng là xem lễ trao giải rồi kết thúc.
Vào giới giải trí ba năm, Doãn Ngôn đã nắm vững kỹ thuật "câu cá" trên thảm đỏ.
Mùa đông đi thảm đỏ đúng là tra tấn, mà Doãn Ngôn lại cực kỳ sợ lạnh. Cậu lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập, may mà cũng thuận lợi hoàn thành phần đi thảm đỏ. Mấy chuyện còn lại cứ để các sao hạng S tranh đấu đi, một diễn viên nhỏ vừa mới nổi như Doãn Ngôn cũng chẳng liên quan gì nhiều.
Theo sự sắp xếp của nền tảng, Doãn Ngôn và Dương Thần Thụy chạm mặt nhau ở hậu trường, diễn một màn hội ngộ nồng nhiệt như thể nửa năm rồi chưa gặp, sau đó tán gẫu vài câu gượng gạo để phóng viên hậu trường có thêm chủ đề.
Có lẽ lát nữa sẽ có một hashtag kiểu #Doãn Ngôn và Dương Thần Thụy gặp nhau ở hậu trường# leo lên hot search.
Cậu vô thức sờ ngón tay, nhẫn vẫn nằm yên vị trí của nó.
Trước khi đi thay trang phục chính thức, Dương Thần Thụy tỏ ra bí ẩn ghé lại bên tai Doãn Ngôn thì thầm: “Tôi vừa xem rồi, đồ ăn hôm nay trông ngon lắm!”
Doãn Ngôn: “…”
Doãn Ngôn: “Anh Lưu bảo tôi trông cậu, không được ăn nhiều.”
Dương Thần Thụy lập tức cầu xin: “Ngôn Ngôn, xin cậu đó, lần này cứ mắt nhắm mắt mở đi mà.”
Doãn Ngôn: “…”
Doãn Ngôn: “Cút.”
Dưới ánh mắt giám sát lạnh lùng vô tình của Doãn Ngôn, Dương Thần Thụy chỉ có thể thử mỗi món một miếng, sau đó trơ mắt nhìn Doãn Ngôn với thể chất ăn mãi không béo bình tĩnh xử sạch cả món nguội lẫn món nóng được dọn lên bàn.
Cuối cùng cũng đến phần trao giải, Doãn Ngôn cũng lên nhận một giải thưởng. Hè năm nay cậu có một bộ phim tiên hiệp được phát sóng, tuy chỉ nổi lên chút ít nhưng cũng đủ để có mặt trong sự kiện này.
“… Giải Nam diễn viên có màn hóa thân xuất sắc nhất thuộc về… Du Hướng Văn!”
“Chúng ta hãy cùng chúc mừng cho Du Hướng Văn, mời anh lên sân khấu nhận giải!”
“… Anh ấy chính là giáo sư Lương Túc trong Khẽ Khàng, nhân vật bí ẩn chìm trong sương mù…”