Omega Tung Hoành Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 25: Quê hương của Venus (25)

EDIT: HẠ

Trận đấu giữa bọn họ kết thúc, Charles thấp hơn Kiều Lạc hai sao. Hắn lựa chọn một ca khúc đòi hỏi kỹ thuật hát nốt cao rất phức tạp, nhưng bài hát này đã vượt qua khả năng kiểm soát của hắn, trên sân khấu, hắn đã hát chệch nốt mấy lần, thậm chí còn bị vỡ giọng.

Giám khảo nhíu mày, đây là lỗi sai vô cùng sơ đẳng.

Ngay khi nhìn thấy điểm số, Charles bỗng nhiên cảm thấy chính mình như rơi vào một không gian không có tiếng động. Trong nháy mắt này, hắn từ một kẻ chiến thắng vô cùng vinh quang trở thành một kẻ thất bại chỉ có thể gục đầu thảm hại.

Sự tự tin giả dối được thành lập nhờ chiến thắng trước đó lúc này đã hoàn toàn vụn vỡ, ngay từ đầu, hắn còn dạt dào ý chí muốn đánh bại đối thủ ở lĩnh vực đối phương am hiểu nhất, khiến Kiều Lạc phải lộ ra dáng vẻ thống khổ tuyệt vọng của kẻ bại trận, mà bây giờ, biểu cảm thống khổ tuyệt vọng ấy lại xuất hiện trên gương mặt hắn.

Hắn nhìn thanh niên thân hình cao ráo đang ưu nhã rời đi, trong lòng tràn đầy oán hận.

Đêm khuya hôm đó, một tuyển thủ người ngoại lai đang luyện tập trong phòng thu âm đột nhiên nghe thấy dường như có ai đó đang tập hát nốt cao, mỗi một nốt phía sau đều cao hơn nốt trước, tiếng hát càng lúc càng sắc bén, càng lúc càng thê lương, cuối cùng trở thành tiếng thét chói tai đầy tuyệt vọng.

Sau đó, âm thanh chợt im bặt.

Người bình thường sẽ luyện nốt cao như thế này sao? Cảm thấy có gì đó không đúng, người nọ vội chạy ra ngoài.

Qua bức tường ngăn cách, hắn nhìn thấy một vệt máu dài. Trong phòng, một người đang treo lơ lửng trên xà ngang, tứ chi không còn sức lực rũ xuống.

Thiết bị thu âm bên cạnh phát ra một chuỗi âm thanh rè rè, giống như đã bị tiếng hát cao không giống người thường vừa rồi làm cho quá tải.

Tuyển thủ ngoại lai đứng ngây người tại chỗ, người đang treo trên dây thừng chậm rãi xoay người lại, để lộ khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ. Dưới áp lực siết chặt của sợi dây và âm cao vượt quá khả năng của người bình thường, cổ họng của hắn đã bị hủy hoại hoàn toàn, máu tươi chậm rãi rỉ ra từ khóe miệng hắn.

Có lẽ hắn chỉ muốn luyện tập những nốt nhạc càng cao, cho nên đã lựa chọn sử dụng biện pháp cực đoan như thế này để ép buộc chính mình; cũng có lẽ là, hắn đã hoàn toàn điên rồi…

“A a a a!!!!” Tuyển thủ ngoại lai hoảng loạn thét chói tai.

Từ diện mạo khủng bố của người thắt cổ, hắn có thể lờ mờ nhận ra danh tính của người này ——

Đây là… Charles?!

Hôm sau, thi thể đã được nhân viên công tác xử lý, kết luận cuối cùng được đưa ra là tự sát. Mà người phát hiện thi thể cũng bị đả kích rất lớn, cho nên trong lúc thi đấu hắn đã không thể phát huy, cuối cùng bị đào thải.

Kiều Lạc vẫn như ngày thường ngồi ăn cơm ở nhà ăn. Một cô gái tóc dài có diện mạo xinh đẹp, mặc váy lụa trắng đột nhiên ngồi đối diện Kiều Lạc.

Kiều Lạc buông dao nĩa xuống, đứng dậy chào hỏi: “Chào buổi sáng, tiểu thư Diana.”

Người phụ nữ phất tay từ chối lời chào của cậu, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm Kiều Lạc, “Charles đã chết.”

Cho dù bị từ chối, Kiều Lạc cũng không cảm thấy xấu hổ, “Ừm, tôi rất lấy làm tiếc.”

Diana cười khẽ ra tiếng, trong mắt lóe lên vẻ châm chọc, “Tôi vốn cho rằng cậu là một đối thủ đáng để tôn trọng, không ngờ cậu cũng chỉ đến thế mà thôi. Cậu hẳn phải hiểu rõ, Charles chết đi, kẻ chủ mưu chính là cậu!”

Liều Lạc không tức cũng không giận, cười vô cùng xa cách: “Nếu tiểu thư Diana đã hiểu rõ mọi việc như thế, vậy chắc cô cũng biết rõ vì sao Charles lại muốn chọn tôi làm đối thủ.”

Lúc Charles đi đến trước mặt cậu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hắn nói ba câu thì có tới hai câu liên quan đến từ “Nữ thần” này.

“Cậu muốn nói gì?”

“Tiểu thư Diana, cô đang làm phiền tôi dùng bữa.”

Diana tức đến bật cười, từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn thuận buồm xuôi gió, cô ta chưa từng gặp người nào dám làm trái ý cô ta như vậy. Cô ta phẫn nộ chỉ ngón tay được chăm sóc tỉ mỉ về phía Kiều Lạc, một bức thư khiêu chiến màu đỏ bị ném thẳng về phía cậu.

“Tôi sẽ đích thân đánh bại cậu, tôi sẽ khiến cậu nhận ra sai lầm của chính mình!”

“Gì cơ gì cơ gì cơ?” Một giọng nói đột nhiên chen vào.

Từ xa, Hoa Tu Minh đã thấy đại lão Kiều đang bị một cô gái bám lấy, hắn ta lập tức chen vào giữa hai người, khí thế áp đảo.

“Đánh bại gì cơ? Có sai sót gì ở đây không? Anh Kiều của tôi lên sân khấu hát một bài thì trêu ai chọc ai?”

“Chẳng lẽ còn muốn anh Kiều cố tình thua hả? Nhưng theo cách nói của các người, làm như vậy chẳng phải sẽ bất kính với nữ thần sao?”

Hoa Tu Minh trực tiếp ngồi xuống ghế, nói chuyện không có một chút thương hương tiếc ngọc nào đối với vị thánh nữ xinh đẹp này.

Trong mắt cậu ta bùng lên một ngọn lửa gọi là “Xé mặt”, cậu ta vẫn còn nhớ rõ, lúc trước cậu ta đã bị fans não tàn của vị “Thánh Nữ” này mắng đến đầy người thương tích.

Nhớ tới bình thường Kiều Lạc luôn có cử chỉ lễ phép văn nhã, Hoa Tu Minh đột nhiên cảm thấy bản thân đã có thêm một sứ mệnh. Loại chuyện cãi nhau xé mặt như thế này, để cậu ta lên lo liệu là được!

Nhưng Diana lại hoàn toàn phớt lờ hành vi thô lỗ của Hoa Tu Minh, cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào thanh niên tóc vàng: “Trận đầu tiên vào chiều nay, tôi chờ!”

Kiều Lạc mở thư khiếu chiến ra nhìn thử, hạng mục khiêu chiến được chỉ định là —— Bơi lội.

So với Charles, Diana rõ ràng thông minh hơn nhiều, trong những vòng trước cậu chưa từng tham gia bất cứ hạng mục vận động nào, cho nên cô ta đã tránh nhưng sở trường cậu từng thể hiện, lựa chọn hạng mục thi đấu thể chất.

Kiều Lạc trả lời bức thư, “Xin lỗi, e là tôi phải làm tiểu thư Diana thất vọng rồi.”

“Tôi bỏ quyền.”

“Cái gì?” Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Hoa Tu Minh là kinh ngạc, còn Diana lại là không tin. Lấy hiểu biết của cô đối với những người ngoại lai này, chẳng ai lại nhanh chóng dùng hết đặc quyền vào ngay ngày thứ hai sau khi có được nó cả.

Cô ta hấp tấp tới, lại hấp tấp rời đi.

Thấy người đã rời đi, Hoa Tu Minh không nhịn được nữa, ghé sát lại hỏi: “Chỉ có một lần cơ hội sống lại, không phải chứ anh Kiều, sao anh lại bỏ quyền thế?”

“Vì tôi không biết bơi.”

“…” Thản Nhiên đến mức Hoa Tu Minh không phản ứng kịp.

Phản ứng đầu tiên của cậu ta chính là nghi ngờ: “Thật không đó?”

Chỉ trách hình tượng trước giờ của Kiều Lạc vẫn luôn quá hoàn hảo, cho nên ở trong lòng cậu ta, anh Kiều là một người toàn năng.

Trước nay Diana chưa từng nghĩ tới bản thân khó có khi đưa ra một bức thư khiêu chiến, kết quả đối phương chỉ nói không thi là không thi, thậm chí lúc thi đấu còn chẳng buồn xuất hiện.

Thánh nữ tóc đen đứng bên cạnh hồ bơi, nhìn bên cạnh trống rỗng không có một bóng người, cô ta lộ ra vẻ mặt khó coi.

Kiều Lạc không xuất hiện từ đầu đến cuối lúc này đang an ủi Dụ Tử Hiên.

Ngay sáng nay, đồng đội của hắn Tần Chân đã bị đào thải.

Thanh niên tóc đen luôn luôn bình tĩnh lúc này đã hoàn toàn suy sụp, “Bây giờ tôi phải làm gì đây?”

Trong ấn tượng của Kiều Lạc, Tần Chân là một người đàn ông trầm tính, kiêu ngạo và chắc nịch.

Người đàn ông khỏe mạnh ấy vẫn luôn xem thường dáng vẻ ẻo lả của Kiều Lạc, nhưng sau khi được Kiều Lạc mang nằm trong đợt thi thứ hai, trong lúc vô tình, Tần Chân đã dần thu lại thái độ nhằm vào trước đó, thay thế chính là trầm mặc và giữ khoảng cách.

“Đi tìm đi.” Kiều Lạc nói.

Dụ Tử Hiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn đỏ bừng, “Tìm cái gì?”

“Người chơi bị đào thải trong phó bản thì hệ thống sẽ thông báo với toàn bộ người chơi đúng không?” Kiều Lạc vừa nhớ lại thông tin trước đây vừa nói, “Người chơi mất tích chưa chắc đã chết, chúng ta có thể đi tìm bọn họ.”

“…” Đôi mắt Dụ Tử Hiên chậm rãi sáng lên, nhìn Kiều Lạc, dáng vẻ ngoan ngoãn giống như đang chờ chỉ thị.

Kiều Lạc chỉ nói hai chữ: “Thần Điện.”

Trưa hôm sau, Dụ Tử Hiên tự biết chính mình không có cơ hội thắng, cho nên đã chủ động bỏ thi, lúc này hắn đang nghĩ cách để lẻn vào trong Thần Điện. Mà cùng lúc đó, Kiều Lạc tận dụng thời gian rảnh sau khi bỏ thi đấu, lại ghé thăm chủ tiệm họa cụ một lần nữa.

Một bức tranh ghép đang dần hoàn thiện trong đầu cậu.

13 giờ 15 phút chiều, Will đã lấy danh nghĩa tổ chức triển lãm tranh để mời Kiều Lạc đi vào phòng vẽ tranh của hắn.

Trên vách tường phòng vẽ tranh, bức tranh vẽ tượng nữ thần được treo ở chính giữa, đây là tranh cậu đưa cho Will. Bên cạnh bức tranh này là một bức tranh rừng táo rậm rạp, những quả táo đỏ mỏng treo đầy trên cành, vài đứa bé đang chơi đùa ở trong vườn táo.

Nếu không nhìn kỹ, đây chắc chắn là một bức tranh miêu tả khung cảnh mùa thu hoạch ấm áp nhẹ nhàng. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ là có thể phát hiện, mỗi đứa bé trong tranh đều có một bộ phận khác với người thường.

Đứa bé trèo lên cây hái táo có đôi tai kép, cô bé chơi trốn tìm dưới tàng cây có một bàn chân không phát triển đầy đủ, thoạt nhìn rất giống chân gà, đứa bé đang chạy nhảy trong rừng lại có đến ba bàn tay…

“Kiều Lạc tiên sinh, sao thế?” Will thấy thanh niên tóc vàng đã nghỉ chân trước bức tranh này một lúc lâu, hắn quay đầu nghi hoặc lên tiếng.

Kiều Lạc hoàn hồn, Will vẫn hào hứng giới thiệu những bức tranh tiếp theo của mình…