May mắn hôm nay bọn họ không lái xe chuyên dụng của học viện, cho nên không khiến bất luận kẻ nào chú ý.
“Thật xin lỗi hai vị, hôm nay viện trưởng có việc quan trọng, cho nên để ta xuống đón các ngài.”
Nhân viên công tác là người đàn ông bình thường, khoảng hơn bốn mươi tuổi, quầng thâm mắt rất nặng, giống như mấy ngày không được nghỉ ngơi tốt vậy.
Thấy dáng vẻ sợ hãi của hắn, Lâm Nam lại đổi mới nhận thức của mình lần nữa, ở thế giới này, thân phận người dẫn đường hình như còn đặc thù hơn so với tưởng tượng của cô.
“Do chúng tôi đột nhiên đến thăm, xin lỗi đã gây thêm phiền toái cho mọi người, chúng tôi chỉ kiểm tra gien xong rồi đi.”
“Kiểm tra gien?” Nhân viên công tác có hơi kinh ngạc, “Là vị nào cần kiểm tra vậy?”
“Tôi.”
Lâm Nam từ phía sau Ellie đứng ra, ánh mặt trời bao phủ trên người cô, toả ra ánh sáng nhu hòa khiến trái tim nhân viên công tác không nhịn được nhảy lên một nhịp.
“Đây… đây là chuyện quan trọng, mời bên này.” Nhân viên thu hồi lại vẻ mặt thất thố của mình, vội vàng nghênh đón bọn họ nhập viện.
Kiểm tra gien, nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà bộ dẫn đường, nơi này là khu nghỉ ngơi chuyên môn chế tạo cho các người dẫn đường, đồng thời cũng có phòng kiểm tra, không ít người dẫn đường vừa phân hóa, đều sẽ được đưa đến nơi này kiểm tra tỉ mỉ.
Do vừa phân hóa, nên mối liên kết giữa lính gác và người dẫn đường tương đối mơ hồ, chỉ khi nào được viện dẫn đường kiểm tra đo lường rồi tán thành thì mới được tính là người dẫn đường chân chính.
Lâm Nam trong trí nhớ cũng đã đến nơi này, vào khoảng hơn hai năm trước.
Cô được nhân viên công tác đưa vào, nằm vào trong kho quét màu trắng bạc, tứ chi của cô bị cố định, bên cạnh có nhân viên nữ ôn hòa nói với cô: “Xin ngài đừng nhúc nhích.”
Sau đó cô cảm thấy cánh tay mình đau nhức, bị người ta rút đi một ống máu đỏ tươi.
“Máu đã được gửi đi làm xét nghiệm di truyền, thời gian xét nghiệm cần một giờ, quét toàn thân dự kiến cần hai mươi phút, trong khoảng thời gian này ngài có thể nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút.”
“Được rồi.”
Lâm Nam nghe lời nhắm hai mắt lại, sau đó cô cảm thấy mình bị nhân viên kiểm tra chậm rãi đẩy vào trong kho quét hình, máy móc kêu ong ong xung quanh vây quanh cả người cô, dòng điện yếu ớt, phảng phất vô số con kiến đang bò sát trên người cô, cuối cùng hội nhập vào não của cô, hình thành một cỗ cảm giác khác thường không biết tên.
Mà lúc này, tinh thần thể đang một mực ngủ say trong đầu cô giống như bị triệu hoán, bỗng nhiên sinh động, vô số dây leo màu xanh nhạt giống như cá tám móng, vươn ra bốn phía, hình thành một tấm lưới dày đặc, phía trên có. vô số miệng hút, lúc mở lúc đóng, hấp thu năng lượng mỏng manh xung quanh.
Chẳng biết tại sao, Lâm Nam lại cảm thấy một tia đói khát…
Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, không phải đói khát về mặt sinh lý, mà là tinh thần, cô bỗng nhiên thấy nhớ nhung, cảm giác dây leo của mình quấn quanh tinh thần thể của người khác hấp thụ…
A...
Chắc cô không phải là một người kỳ quái đâu nhỉ.
Lâm Nam khó có thể tiếp nhận, lúc nghĩ đến đây, máy quét hình đã kết thúc, cô được nhân viên công tác đỡ đi ra khỏi máy quét hình.
“Thưa ngài, số liệu cuối cùng sẽ được đưa tới cùng với báo cáo kiểm tra máu, ngài có thể đến phòng nghỉ của chúng tôi chờ một lát, chúng tôi đã chuẩn bị đồ ngọt ngon miệng.”
“Cảm ơn, vất vả cho cô rồi.” Lâm Nam cảm ơn nhân viên phục vụ.
Cô trở lại phòng nghỉ, nơi Ellie đang chờ cô.
“Thế nào rồi?”
“Không có cảm giác gì, chờ kết quả là được.” Lâm Nam hồi tưởng tình huống vừa rồi, “Chỉ thấy hơi đói bụng thôi.”