EDIT: HẠ
Minh Dụ đảo con ngươi suy nghĩ một lát, cười hỏi: “Chị Chu, lần gặp mặt trước đó đã là chuyện của nửa năm trước rồi đúng không?”
Chu Vi Trác gật đầu: “Ừ, đã hơn nửa năm rồi.”
Nghe thấy lời này, nụ cười trên môi thiếu niên lại càng thêm rạng rỡ hơn mấy phần, cậu nói: “Vậy nên… Chị Chu, lâu rồi không gặp, em đã lớn rồi nha.”
Nụ cười nhẹ nhàng lại trầm ổn của thiếu niên khiến Chu Vi Trác sững sờ thật lâu, chờ đến khi lấy lại tinh thần, cô mới phát hiện phòng trang điểm yên tĩnh đã chỉ còn lại một mình mình. Chu Vi Trác cong môi, không còn gì để nói: “Mới 17 tuổi mà thôi, cái gì gọi là đã lớn chứ, tên nhóc thối!”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Chu Vi Trác lại không cầm lòng được đỏ mặt, cô xấu hổ ho khan hai tiếng. Hơn 30 tuổi rồi, đã gặp được không ít mỹ nhân, nhưng Chu Vi Trác không thể không thừa nhận, khi nãy cô thế mà lại bị nụ cười của tên nhóc thối kia làm cho rung động.
Điều này chắc chắn không chỉ vì vẻ ngoài, mà là bởi vì vừa rồi, trên người Minh Dụ có một loại khí chất vững vàng lại nội liễm, như thể đã trải qua vố số phong ba mưa gió, gói gọn mọi nét đẹp trong dáng vẻ xuất chúng của mình, khiến người ta kìm lòng không được mà muốn dõi theo.
Vừa chỉ đạo trợ lý thu dọn đồ đạc, Chu Vi Trác vừa nhớ lại Minh Dụ đã hoàn toàn thay đổi kia, nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng giống như thở dài mà nói: “Xem ra sau này Triệu Duệ sẽ phải bận rộn lắm đây…”
…
Chu Vi Trác đã chấn động thành như vậy, huống hồ là những nhân viên khác của Muse. Từ phòng trang điểm ra đến thang máy, Minh Dụ và Triệu Duệ đã thu hút vô số ánh mắt kinh ngạc của không ít chuyên viên trang điểm, trợ lý và người mẫu, tất cả đều nhìn theo thanh niên tuấn dật xinh đẹp kia, có người thậm chí mất nửa ngày mới có thể khôi phục lại tinh thần.
Một viên ngọc có tỳ vết, một viên ngọc đẹp đã bị phủ bụi trần, giờ này khắc này, dường như có ai đó đã khéo léo mài giũa lại, xóa bỏ toàn bộ khuyết điểm nhỏ bé trước đó, để viên ngọc đẹp này hoàn toàn phô bày ra phong thái nên có.
Đương nhiên, Muse không hề thiếu mỹ nhân, nhưng những người đẹp nhất kia luôn bận rộn với những lịch trình quốc tế, rất ít khi xuất hiện ở công ty. Hiện tại khó khăn lắm mới thấy được một gương mặt xuất sắc như thế, không nhìn kỹ một chút thì quá uổng phí!
Con người đều là động vật thị giác, thưởng thức cái đẹp cũng không có gì sai đúng không?
“Tiểu… Tiểu Trần, người vừa nãy là ai thế?””
“Hả?!!! Cô không biết thật à? Cậu ta là Minh Dụ, là người mẫu của công ty chúng ta đó.”
“Gì? Cậu ta cũng là người mẫu? Cậu ta là người mẫu mới ký hợp đồng sao, sao trước giờ tôi chưa từng thấy cậu ta?”
“Không có mà, Minh Dụ ký hợp đồng từ lâu rồi, cô không biết thật hả, vậy để tôi kể cho cô nghe….”
…
Mãi cho đến khi lên xe, Minh Dụ vừa thắt dây an toàn vừa nghe Triệu Duệ ấp a ấp úng hỏi: “À thì… Minh Dụ này, hôm nay cậu thật sự không phải bị cái gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó chứ? Cảm giác thật sự… Khụ, thật sự rất khác với trước kia.”
Triệu Duệ cũng không thể diễn tả cụ thể được cảm giác đó là gì, hắn chỉ biết ngay từ giây phút đầu tiên khi nhìn thấy Minh Dụ vào hôm nay, hắn đã cảm thấy thiếu niên này dường như đã thay đổi rất lớn. Mà chờ đến khi Chu Vi Trác cắt đi mái tóc dài thướt tha kia, thiếu niên này lại càng thêm xuất chúng nổi bật.
Triệu Duệ nào biết đâu rằng khi Minh Dụ nhận được cuộc gọi của hắn trong bệnh viện, biết được chiều nay chính mình sẽ được thay đổi tạo hình, cậu đã cảm thấy may mắn đến mức nào. Có biết bao nhiêu người chỉ nhờ đổi một kiểu tóc mà đã thay đổi hoàn toàn diện mạo, mở ra một con đường mới cho chính mình?
Vì thế khi vừa mới gặp Triệu Duệ, Minh Dụ còn cố ý thu lại một chút khí thế, chờ đến khi hoàn toàn thay đổi tạo hình, cậu mới không hề che giấu trực tiếp để lộ hoàn toàn phong cách và khí chất thuộc về chính mình.
Nghĩ như vậy, Minh Dụ không chút để ý ném cái nồi này cho Chu Vi Trác đã không còn ở đây: “Em không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì cả, chỉ là đã nghĩ thông suốt mà thôi. Còn về vì sao em lại khác trước kia…. Là do chị Chu đã giúp em sửa lại tạo hình, đương nhiên phải khác trước kia rồi. Triệu ca, anh không nghĩ như vậy sao?”
Nghe vậy, Triệu Duệ nghẹn lời, sau đó cười gượng gật đầu nói: “Ừ, cũng đúng, có đạo lý, tay nghề của A Vi đúng là càng ngày càng tốt.”
Chu Vi Trác không biết đang ở nơi nào: “….”
Cô chỉ sửa tạo hình chứ không phải phẫu thuật thẩm mỹ!!! Sao có thể thần kỳ như vậy chứ?!!!!
May mà trước kia nguyên chủ chỉ thân thiết với một mình Thành Túc, mà người này còn không thèm quan tâm đến cậu, bởi vậy Triệu Duệ cũng không phát hiện Minh Dụ khác thường, chỉ cho rằng là do cậu đã bị “Lời nói trong buổi phỏng vấn của Thành Túc” kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đồng thời cũng do vừa mới thay đổi tạo hình, cho nên đã biến thành dáng vẻ thành thục trầm ổn như bây giờ.
—— Như vậy cũng rất tốt, cố gắng làm việc, về sau chúng ta cơm no rượu say!
Lúc đưa Minh Dụ tới dưới chung cư, Triệu Duệ cười tủm tỉm nhắc nhở nói: “Minh Dụ này, ngày mai đừng quên buổi chụp ảnh tạp chí, cậu nhớ phải dậy sớm chuẩn bị cho tốt biết không? Mặc dù chỉ là một người mẫu trang phục, nhưng tóm lại đó cũng là một tạp chí tuyến hai, cậu cứ mặc bộ đồ hôm nay đi, buổi tối phải chú ý nghỉ ngơi, sáng mai tôi sẽ tới đón cậu.”
Minh Dụ mỉm cười gật đầu: “Em biết rồi.”
Nhận được câu trả lời khẳng định từ thiếu niên, tâm tình Triệu Duệ càng tốt, sau khi tạm biệt Minh Dụ, hắn lập tức lái xe “Vèo” một tiếng rời đi. Mà hắn không biết chính là, Minh Dụ được hắn dặn dò phải chú ý nghỉ ngơi, sau khi rửa mặt trải đầu xong lại không lên giường đi ngủ, ngược lại đã đi lục tung căn phòng để tìm ra một quyển tạp chí thật dày.
“Ngày mai…. Sẽ chụp hình cho tạp chí này sao?”
Minh Dụ dùng tốc độ nhanh nhất để xem hết quyển tạp chí này, sau đó tiến hành phân tích đơn giản đối với phong cách và nội dung của cuốn tạp chí, làm xong những việc này, Minh Dụ mới tắt đèn, chính thức đi vào giấc ngủ.
Mà chờ đến ngày mai, khi cậu thật sự đi tới tổng bộ của 《Thời Ngu Phong Thượng》, cậu vẫn không nhịn được sững người, giật mình tại chỗ.