Mãi đến khi ấm trà trên bàn đã nguội lạnh, bà vυ' Lôi ma ma sau khi xử lý xong công việc giờ ngọ mới quay về sân.
Nghe thấy tiếng động, Tần Huyên vội ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt của Lôi ma ma, thấy bà gật đầu thật mạnh với mình.
Nàng hít sâu một hơi, cảm giác da gà lập tức nổi khắp người, hơi thở cũng có chút run rẩy.
Lôi ma ma đã đoán được, phu nhân bắt đầu hoài nghi thân phận của đứa trẻ, nhưng vẫn chưa rõ vì sao manh mối lại dẫn đến quả phụ chất nữ* của lão phu nhân.
Bà bước lên trước, hạ giọng, chậm rãi thuật lại tin tức vừa tra được.
"Nàng ta khuê danh là Mạnh Tương, danh tiếng ở kinh thành rất tốt. Nhà chồng họ Trần, công công hiện tại là Hộ Bộ Thượng Thư."
"Mới nhập môn hai năm, phu quân đã qua đời, không có con nối dõi, cũng chưa từng tái giá. Trần gia cảm thấy có lỗi với nàng, luôn đối xử rất tốt, thậm chí còn để nàng nắm giữ quyền quản gia trong phủ."
"Nghe nói năm đó, Mạnh gia thái phu nhân bệnh nặng, vô cùng nhớ thương tiểu cháu gái này nên đã triệu nàng về hầu hạ bốn, năm tháng. Đợi thái phu nhân bình phục, nàng mới quay lại nhà chồng."
Tần Huyên vừa nghe xong, lập tức nhớ ra Trần gia mà Lôi ma ma nhắc đến là nhà nào.
Lại nghe thêm mấy câu cuối, ký ức mơ hồ bỗng ùa về.
Nàng nhớ rất rõ chuyện Mạnh thái phu nhân từng bệnh nặng.
Khi đó, kế mẫu của nàng thường xuyên về nhà mẹ đẻ. Còn nàng lúc ấy đã mang thai sáu tháng, hơn nữa còn là song thai, đi lại bất tiện nên không cùng đi thăm.
Nhưng thời gian Mạnh thị ở lại nhà mẹ đẻ lại trùng khớp với giai đoạn cuối thai kỳ và lúc sinh nở của nàng.
Trên đời này, làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến thế?
Mùa hè mới chớm, hoa trong viện đua nhau nở rộ, gió nóng phất qua, vậy mà sống lưng Tần Huyên lại lạnh toát.
Giữa lúc nàng còn đang thất thần, ngoài cửa chợt vang lên một giọng nói đầy nôn nóng.
---
(*Quả phụ chất nữ: Cháu gái có chồng nhưng chồng đã mất, không tái giá.)
“Huyên nương, nghe nói đã có tin tức của lão đại rồi, có thật không?”
Tần Huyên khẽ run.
Giọng nói này…
Kế mẫu của nàng, lão Mạnh thị, đã tới!
Dưới sự dìu đỡ của ma ma, lão Mạnh thị bước vào. Đôi mắt đỏ hoe, gương mặt tiều tụy, trông như đã không còn gắng gượng nổi trước những đả kích liên tiếp.
Tần Huyên lập tức đứng dậy hành lễ, giọng trầm xuống:
“Không có.”
Vừa nói xong hai chữ, nàng đã không kìm được mà rơi lệ.
Lão Mạnh thị vội tiến lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, giọng ôn tồn an ủi:
“Đừng vội, lão đại có số phận may mắn, nhất định sẽ không sao. Chỉ là nhất thời chưa tìm được thôi.”
Bộ dáng dịu dàng vỗ về này, nếu không biết rõ, e rằng còn tưởng bà ta là mẹ ruột của nàng.
Hai người dìu nhau ngồi xuống sập.
Nhân lúc ấy, vυ' già bên cạnh lão Mạnh thị—Trương ma ma—bèn lên tiếng:
“Từ ngày nghe tin đại gia mất tích, lão phu nhân ăn không ngon ngủ không yên, suốt ngày quỳ ở tiểu Phật đường, thành tâm cầu phúc cho đại gia.”
Trương ma ma vừa dứt lời, lão Mạnh thị lập tức làm ra vẻ giận dữ, trầm giọng trách mắng:
“Bảo ngươi đừng lắm miệng!”
Trương ma ma vội cúi đầu, không dám nói thêm.
Tần Huyên vốn không còn tâm trí để nhập vai vào màn kịch này, nhưng vẫn phối hợp như cũ.