Mục Thiên Phong thi triển thuật thanh tẩy, quét dọn động phủ sạch sẽ “Bây giờ được chưa?”
Nam chủ quả nhiên nghe lời mình. Thẩm Tịnh đảo mắt một vòng, ra lệnh: “Ta muốn tắm rửa, người dơ muốn chết.”
Mục Thiên Phong vốn rất dễ nói chuyện lập tức từ chối. “Không được.”
“Vì sao! Không phải ngươi nói nghe lời ta sao?” Thẩm Tịnh bay đến trước mặt Mục Thiên Phong, giằng co với hắn.
Đối với điều này, Mục Thiên Phong có quan điểm riêng. “Đại đao, ngươi là vũ khí, vũ khí thì cần phải có vinh quang của riêng mình.”
“Nếu ngươi mãi mãi chỉ có màu bạc trắng, ngươi sẽ bị những Thần Khí khác cười nhạo.”
Thẩm Tịnh điên cuồng lắc lư thân thể, “Ngươi còn có thể tắm rửa, vì sao ta không thể! Bọn chúng cười nhạo thì cứ cười nhạo ta đi, ta không quan tâm!”
Mục Thiên Phong nắm lấy chuôi đao của Thẩm Tịnh, hiếm khi kiên quyết nói: “Không được, nếu ngươi cảm thấy màu sắc khó coi, sau này ta có thể chỉ chém màu đỏ.”
“Màu đỏ cũng không được!” Thẩm Tịnh ghét bỏ chọc chọc vào bộ huyết y trên người Mục Thiên Phong: “Ta không muốn thối giống ngươi đâu.”
Mục Thiên Phong cau mày, sửa lại quan điểm của đại đao. “Đây là mùi máu, rất bình thường, ngửi quen thì sẽ thấy ổn thôi.”
“Không được, ta không cần.”
“Đại đao!”
“Mục Thiên Phong!” Một người một đao nhìn đối phương không nói gì, xem ai sẽ chịu thua trước.
Cuối cùng thì cả hai bên đều không làm gì được nhau, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Mục Thiên Phong ôm đại đao, đi vào nơi giảng bài của ngoại môn đệ tử, ngồi xếp bằng xuống. Miệng mím chặt, mắt nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, khiến người ta vừa nhìn liền biết hắn đang rất bực bội.
Thẩm Tịnh hừ một tiếng, cúi đầu nhìn xuống đất, cố tình không nhìn Mục Thiên Phong. Trên người cậu vẫn dơ dáy, chỉ đơn giản dùng quần áo của Mục Thiên Phong lau qua loa.
“Hôm nay ta sẽ giảng cách vận khí, nghe thì rất đơn giản, kỳ thực lại không đơn giản chút nào…”
Trưởng lão phía trên bắt đầu giảng bài, các ngoại môn đệ tử đến nghe giảng sôi nổi lấy bút ký ra ghi chép.
Thẩm Tịnh nghe được vài câu, cảm thấy không khác gì giáo sư đại học giảng, cũng chỉ có vậy. Cậu ngẩng đầu nhìn lên không trung, cân nhắc làm thế nào để thuyết phục Mục Thiên Phong giúp cậu tắm rửa. Dùng vũ lực ép buộc? Không, không được. Cậu chỉ là một thanh đao yếu đuối, căn bản không đánh lại nam chủ. Cố gắng dùng lý lẽ? Cũng không được, mấy ngày trước đã thử rồi, với tên nam chủ ương bướng này căn bản không nói lý được. Thẩm Tịnh chống cằm, cẩn thận suy nghĩ cách giải quyết, không để ý rằng Mục Thiên Phong đã đứng dậy lén lút bỏ đi.
Trưởng lão giảng bài nhìn thấy Mục Thiên Phong rời đi, cũng không nói gì, tiếp tục công việc truyền thụ của mình. Mục Thiên Phong đi đến lôi đài, đây là nơi các ngoại môn đệ tử tự phát tổ chức thi đấu, muốn đánh nhau thì cứ lên là được. Những người đến lôi đài, cơ bản đều đã học ở Vũ Văn Tông nhiều năm. Đệ tử mới nhập môn không dám đến gần nơi này, dù sao loại lôi đài này không phải là trò đùa, chẳng có phần thưởng, lại còn dễ bị thương. Mục Thiên Phong xoay cổ tay, trực tiếp nhảy lên lôi đài. Hắn quyết định dùng hành động thực tế giúp đại đao xây dựng một hình mẫu vũ khí tốt đẹp.
Thẩm Tịnh tỉnh táo lại, lập tức nhận ra ý đồ của Mục Thiên Phong, cậu hừ một tiếng. Kéo Mục Thiên Phong định nhảy xuống. Mục Thiên Phong đương nhiên không chịu, nắm chặt đại đao, cùng người giữ lôi đài chiến đấu kịch liệt. Sau khi tốn mấy chục chiêu đánh bại người giữ lôi đài, Mục Thiên Phong trở thành người giữ lôi đài mới, người thách đấu mới lại nhảy lên lôi đài, cùng hắn giằng co.
Một ngày trôi qua, Mục Thiên Phong cả người đầy máu cầm thanh đại đao ảm đạm trở về động phủ.
“Đại đao, cảm nhận được không? Đánh nhau với người, rất thú vị.” Mục Thiên Phong ngồi xếp bằng trên tảng đá, nhìn thanh đại đao nằm ngang trong tay hắn. Mặt đao trong tay hắn rất đẹp, lưỡi đao sắc bén lóe lên màu đỏ tươi như máu, trông sát khí mười phần.
“Đúng vậy, thật thú vị quá, ta hận không thể chiến thêm vài lần nữa đấy” Thẩm Tịnh hừ một tiếng, giọng điệu quái gở.
Nhưng Mục Thiên Phong không hiểu, nhìn chằm chằm đại đao, khóe miệng hơi nhếch lên. “Ngươi thích sao? Vậy ngày mai chúng ta lại đi.”
Không, ta không thích.
Nhưng EQ của nam chủ thấp đến mức khiến người ta tức sôi máu, nói thẳng ra với hắn như vậy, hiệu quả chỉ xảy ra điều ngược lại. Thẩm Tịnh nhắm mắt lại, suy nghĩ một lát, cuối cùng nghĩ ra một kế sách tuyệt vời.
Cậu bay lên, dán vào tay Mục Thiên Phong, giọng nói dịu dàng. “Ta thích.Ngươi nói đúng, vũ khí chúng ta nên đánh nhau nhiều hơn, như vậy mới có thể tăng lên thực lực của chính mình, không bị người khác ức hϊếp.”
Mục Thiên Phong vui mừng gật gật đầu, sờ sờ chuôi đao, “Ngươi yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, sẽ không ai có thể ức hϊếp ngươi.Ta sẽ mang theo ngươi cùng nhau trở nên mạnh hơn!”
Thẩm Tịnh mở to đôi mắt cá chết, khẽ mỉm cười. Đồ đáng ghét, ngươi cứ chờ xem.
Hai người lại khôi phục bầu không khí ngọt ngào như trước. Thẩm Tịnh đi theo Mục Thiên Phong mỗi ngày trên lôi đài đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, không thầy dạy cũng hiểu, nắm giữ không ít chiêu số, thừa dịp lúc đông người, Thẩm Tịnh còn lặng lẽ bay lên, thừa lúc người khác không chú ý, đánh cho bọn họ mặt mũi bầm dập, gây ra bóng ma tâm lý nghiêm trọng cho vô số ngoại môn đệ tử.
Cảnh này đương nhiên không thoát khỏi mắt Mục Thiên Phong. Đối với sự tiến bộ của đại đao, Mục Thiên Phong hoàn toàn chắc chắn. Thậm chí còn chủ động lau thân đao cho đại đao, nhưng điều không hoàn hảo là, Mục Thiên Phong vẫn không chịu tẩy đi những hoa văn trên người Thẩm Tịnh.
Thẩm Tịnh thấy có tiến triển thì dừng lại, âm thầm đánh giá xong chênh lệch thực lực giữa mình và nam chủ, cậu càng thêm nỗ lực học lỏm. Mười sáu ngày sau, Thẩm Tịnh cuối cùng cũng nắm được đường tấn công của Mục Thiên Phong.
“Mục Thiên Phong, ta…”
“Mục Thiên Phong, đến học cung một chuyến, trưởng lão có việc tìm ngươi.” Ngoài động phủ có người truyền âm đến. Mục Thiên Phong nhận được tin tức, không hề ngạc nhiên, cầm lấy đại đao rời khỏi động phủ.
“Trưởng lão vì sao lại tìm ngươi?” Thẩm Tịnh rất nghi hoặc, mấy ngày nay Mục Thiên Phong đều hoạt động dưới mí mắt cậu, cậu biết rõ Mục Thiên Phong không làm chuyện gì trái quy tắc.
“Ta không đi học cũng không tham gia tọa đàm. Nghe có vẻ quá vô lại, còn không bằng lên lôi đài đánh nhau.”
Đường đường là nam chủ, lời nói trong ngoài tràn ngập mùi học trò lười biếng là chuyện gì vậy.Thẩm Tịnh trăm triệu lần không ngờ Mục Thiên Phong mấy ngày nay lên lôi đài là trốn học. Thật tốt, ấn tượng ban đầu càng sâu sắc rồi.
Mặc kệ thế nào, Mục Thiên Phong vẫn mang theo Thẩm Tịnh đến học cung. Thẩm Tịnh kỳ thật không muốn đi, nhưng Mục Thiên Phong nói hắn cần sự giúp đỡ của đại đao. Xem như nể tình đoạn thời gian này nam chủ vẫn luôn hiến máu, Thẩm Tịnh vẫn đến, nhưng rất nhanh cậu liền hối hận.
“Mục Thiên Phong, ngươi nên chỉnh đốn thái độ học tập của mình, Vũ Văn Tông có rất nhiều thứ đáng để ngươi học hỏi.” Trưởng lão giảng bài ngồi trên ghế, nhìn Mục Thiên Phong, bắt đầu bài thuyết giảng dài dòng của mình. Từ tình trạng học tập của Mục Thiên Phong, giảng đến thái độ học tập của hắn, cuối cùng phê bình phương pháp đánh nhau bừa bãi của hắn.
Cảm giác quen thuộc khiến Thẩm Tịnh như trở về thời trung học. Thật tốt, nghe mà buồn ngủ. Thẩm Tịnh chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn nhắm lại. Điểm tốt duy nhất của việc là một thanh đại đao là có thể muốn ngủ thì ngủ, người khác không phát hiện ra. Đương nhiên vẫn có người biết. Mục Thiên Phong cẩn thận điều chỉnh tư thế, tạo cho đại đao một môi trường ngủ tốt, sau đó ngơ ngác, tiến vào trạng thái tu luyện.
Trưởng lão giảng bài cũng là tu sĩ, sao có thể không cảm nhận được dao động linh lực xung quanh. “Ai.” Trưởng lão giảng bài tung ra vũ khí bí mật, gọi Tống Thanh Trúc đến, kể cho nàng nghe những chuyện gần đây xảy ra.
“Ta đã biết, thời gian này làm phiền sư đệ rồi.” Tống Thanh Trúc vẻ mặt áy náy, lấy ra một bình đan dược đưa cho trưởng lão giảng bài. Trưởng lão giảng bài cũng không khách sáo, cầm lấy đan dược nhẹ nhàng rời đi.