Sau một ngày bận rộn, lại thu hết vật tư đã mua vào không gian, gia đình Vân Yên quyết định tạm nghỉ lại khách sạn gần đó, chờ đến khi căn nhà dọn dẹp xong mới quay về. Cô đặt hai phòng, một cho ba mẹ, một cho cô. Tối đó, cô ngủ một giấc thật sâu, không hề hay biết rằng ngoài kia có một người đã vì cô mà chạy khắp nơi tìm kiếm.
Hàn Viễn vốn không để ý đến sự vắng mặt của Vân Yên trong ngày đầu tiên. Dù sao cô cũng chỉ là trợ lý, nghỉ phép thì đã có người khác làm thay. Nhưng khi hắn gọi điện cả ngày mà không nhận được hồi âm, sự kiên nhẫn của hắn bắt đầu vơi dần.
"Cô ấy dám không nghe máy của tôi?"
Lúc đầu, hắn chỉ nghĩ cô cố tình tránh mặt. Nhưng khi hắn đến công ty kiểm tra, trợ lý Trần báo rằng Vân Yên đã gửi đơn xin nghỉ phép dài hạn, thậm chí còn cắt đứt toàn bộ liên lạc công việc.
Đây không phải tác phong của cô! Hàn Viễn nhíu mày, lập tức gọi người điều tra tung tích của cô. Chỉ trong vài giờ, thám tử tư hắn thuê đã báo rằng cô không về nhà và ba mẹ cô cũng đã dọn ra ngoài. Căn nhà của cô đang trong quá trình thi công, không thể ở được.
Sự nghi hoặc trong lòng hắn dâng lên.
"Cô ấy định làm gì? Vì sao đột nhiên lại cắt đứt liên lạc như vậy?"
Cả đêm hôm đó, hắn chạy khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng cũng điều tra ra được cô đang ở khách sạn. Không chờ trời sáng, hắn lập tức đến đó.
Trời còn chưa hửng sáng, bên ngoài hành lang khách sạn vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
“Cộc cộc cộc!”
Vân Yên vốn ngủ rất sâu, nhưng tiếng gõ cửa ồn ào làm cô giật mình tỉnh dậy. Cô cau mày, liếc nhìn đồng hồ, mới hơn 5 giờ sáng! Ai lại đến vào giờ này?
Bước xuống giường, cô khoác áo ngoài, đi ra cửa nhìn qua mắt mèo. Khi thấy gương mặt quen thuộc bên ngoài, cô lập tức nhíu mày chặt hơn.
Hàn Viễn?
Sao hắn lại tìm đến tận đây?
Dưới ánh đèn hành lang mờ nhạt, Hàn Viễn mặc một bộ vest đen, cả người có vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại mang theo sự tức giận và lạnh lùng.
Không có ý định mở cửa, Vân Yên xoay người trở lại giường, giả vờ không nghe thấy gì.
Nhưng Hàn Viễn không dễ dàng từ bỏ.
“Vân Yên! Tôi biết cô ở trong đó, mở cửa!”
Tiếng gõ cửa mỗi lúc một mạnh hơn, thậm chí dường như sắp đánh thức cả tầng khách sạn. Vân Yên siết chặt chăn, trong lòng đầy phiền phức. Cô không muốn dây dưa với hắn lúc này. Nhưng rõ ràng, hắn không định để cô yên ổn.