Tùy tiện nhắc đến một chuyện thôi cũng đã thấy hắn là kẻ điên cuồng đến mức nào.
Ấn tượng sâu nhất trong đầu Giang Thời Ly chính là về sau vì báo thù, hắn gần như hủy diệt hơn nửa thế giới tận thế.
Lời can ngăn của nữ chính cũng vô dụng, hắn vẫn ngang tàng làm theo ý mình, không đặt bất kỳ ai vào mắt.
Còn về chuyện tình cảm thì hắn lại càng là một kẻ cực đoan đáng sợ, mắc chứng chiếm hữu và kiểm soát bệnh hoạn. Chỉ cần nữ chính không vừa lòng hắn một chút hoặc có tiếp xúc với đàn ông khác, cô ta lập tức bị nhốt vào phòng tối.
Bây giờ khi đối diện với hắn ngoài đời thực, Giang Thời Ly cảm thấy cả người mình như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Nam chính hơi nghiêng đầu, khóe môi nở một nụ cười nhạt. Đó là một nụ cười trông có vẻ dịu dàng nhưng sự lạnh lẽo trong đáy mắt lại cực kỳ đáng sợ.
Hắn nhìn chằm chằm vào cô, nụ cười lại càng thêm nhẹ nhàng:
"Muốn theo dõi tôi thì theo sát một chút. Đừng có lạc mất, tôi không rảnh dọn dẹp đống rác cô để lại."
Giọng hắn không vội vàng cũng không đặc biệt lạnh lùng, nhưng lại khiến người ta rùng mình.
Bàn tay thô ráp của hắn lướt qua mang theo vết máu khô trên da, vô tình để lại một dấu vết mờ trên gương mặt trắng bệch của cô, như cố tình đánh dấu lãnh thổ.
"Tôi…" Giang Thời Li vẫn nằm rạp dưới đất, ngẩng đầu đối diện với hắn, nhưng ngay sau đó liền không nhịn được mà ho khan: "Khụ khụ…"
Cô gắng gượng lấy hơi, cố ép mình nói rõ ràng:
"Người… không phải do tôi gϊếŧ. Viên đạn trong ngực hắn được bắn vào sau cùng, vết thương chí mạng đã bị che giấu. Nếu không tin, có thể khám nghiệm tử thi. Và…"
Cô lại ho vài tiếng, hơi thở dồn dập, giọng yếu nhưng từng câu đều vô cùng rõ ràng:
"Kẻ gϊếŧ hắn… Cố tình đổ tội cho tôi. Rất có thể chính là một trong những thành viên của tiểu đội dị năng."
Ánh mắt người đàn ông nhìn cô trở nên sâu thẳm.
Đôi mắt đen đỏ của hắn giống như vực sâu không đáy, chỉ cần nhìn vào sẽ có cảm giác bị hút vào đó, không thể thoát ra.
Nhưng Giang Thời Ly lại biết rõ…
Người đàn ông này chính là một kẻ điên!
Cô nhìn hắn lặp lại một lần nữa, từng chữ rành rọt:
"Không phải tôi."
Người đàn ông lười biếng nói "Ừm~", giọng điệu kéo dài không rõ là đồng ý hay chỉ đang tùy tiện đáp lại.
Hắn không nói tin hay không tin, chỉ lẳng lặng quan sát cô gái trước mặt.
Đôi mắt cô trong veo như màu hổ phách, tựa như gợn nước lấp lánh dưới ánh mặt trời mùa hạ, sạch sẽ và thuần khiết đến mức khiến người ta liên tưởng đến một con mèo nhỏ xinh đẹp.