Sao Tiểu Thiếu Gia Lại Là Bia Đỡ Đạn Được?

Thế giới 1 - Chương 4: Học sinh nghèo x Tiểu thiếu gia

Hạ Quân Thanh sửng sốt nhìn nam sinh khí chất lạnh lùng trước mặt, nhưng hắn chỉ bình tĩnh nhìn lại, có chút nghi hoặc hỏi, "Tôi đi đây, cậu còn việc gì nữa không?"

Hạ Quân Thanh nuốt nước bọt, cậu không ngờ Lâm Mặc Hiên lại là người như vậy, hơn nữa hắn còn giấu rất giỏi.

"Sao vậy?" Lâm Mặc Hiên đưa tay về phía Hạ Quân Thanh, nhưng ngay sau đó hắn thấy cậu sửng sốt lùi lại nửa bước.

Lâm Mặc Hiên cứng người, rụt tay về, "Xin lỗi."

Ánh mắt Hạ Quân Thanh phức tạp nhìn Lâm Mặc Hiên, "Không sao, cậu về trước đi."

Cậu nhìn Lâm Mặc Hiên đi đến cửa, rồi đột nhiên gọi hắn lại.

"Lâm Mặc Hiên, cậu có tin vào tình yêu sét đánh không?"

...

Cuối cùng Hạ Quân Thanh cũng không giải thích với Lâm Mặc Hiên câu hỏi của cậu là có ý gì.

Một số thứ không nói rõ mới là tốt nhất, Hạ Quân Thanh thầm nghĩ vu vơ trước khi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Quân Thanh nhìn thấy Lâm Mặc Hiên đã dậy từ lâu đang cùng một thiếu niên nói chuyện.

Đó là một thiếu niên gầy gò, nhìn qua còn thấp hơn Hạ Quân Thanh một chút, khuôn mặt thanh tú, trông rất ngoan ngoãn, điển hình là vẻ ngoài của một nhân vật thụ chính.

Hệ thống thoáng hiện lên, [Nhân vật thụ chính, Tống Văn. Từ nhỏ đã theo mẹ làm việc ở nhà họ Hạ, cả đời này khinh thường nhất chính là những cậu ấm nhà giàu kiêu ngạo.]

Hạ Quân Thanh "hừ" một tiếng, "Ý là, cậu ta ăn cơm nhà tôi mà còn khinh thường tôi sao?"

Hệ thống: [Là những cậu ấm nhà giàu kiêu ngạo.]

Hạ Quân Thanh rất tự nhiên hỏi lại, "Đó không phải chính là tôi à?"

Hệ thống trầm mặc một lúc, rồi lại chuyển sang chế độ im lặng.

Được rồi, Hạ Quân Thanh đã sớm quen với bộ dạng này của hệ thống.

Hạ Quân Thanh đứng ở cửa cầu thang, nhìn xuống Tống Văn đang chủ động nói chuyện với Lâm Mặc Hiên. Trông Lâm Mặc Hiên vẫn ổn, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, có vẻ như vẫn chưa bị Tống Văn câu dẫn.

Đúng lúc này, không biết tại sao Lâm Mặc Hiên đột nhiên ngẩng đầu lên, ngay sau đó Hạ Quân Thanh thấy mắt hắn sáng lên, giống như chó nhìn thấy xương vậy.

Nghĩ đến phép so sánh này, Hạ Quân Thanh tự cười mình.

Cậu xuống lầu, không thèm nhìn Tống Văn, thể hiện sự kiêu ngạo một cách triệt để.

Hạ Quân Thanh đi ngang qua hai người, Lâm Mặc Hiên lập tức đi theo sau cậu, Tống Văn thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.

"Thiếu gia," Dì Tống gọi từ phía sau, tay cầm túi giấy đuổi theo, "Không thể không ăn sáng chứ."

Hạ Quân Thanh quay đầu nhìn lại, đối với người lớn tuổi cậu vẫn rất tôn trọng, "Dì Tống, con sắp muộn rồi."

"Biết rồi biết rồi," Dì Tống nhét túi giấy vào tay Hạ Quân Thanh, "Ăn trên đường đi, dạ dày con không tốt, không ăn sẽ khó chịu."

Hạ Quân Thanh nhìn túi giấy trong tay, mùi thơm của thức ăn tỏa ra từ trong túi.

Không biết sao dì Tống lại sinh ra một đứa con trai như Tống Văn.

"Được rồi." Hạ Quân Thanh có vẻ miễn cưỡng nhận lấy, dì Tống thấy cậu như vậy liền biết cậu đã nghe thấy, cười híp mắt lại.

Bà ấy nhìn thiếu gia nhà họ Hạ lớn lên, đứa trẻ này nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, không phải là người xấu, chỉ là hay khẩu thị tâm phi.

Tài xế đã đợi ở dưới lầu, thấy Hạ Quân Thanh đến liền mở cửa xe cho cậu, tay che chắn nóc xe để cậu vào.

Lâm Mặc Hiên định theo vào, Hạ Quân Thanh ngồi trong xe duỗi đôi chân dài ra ngoài, giày thể thao không chút thương tiếc đạp lên đầu gối Lâm Mặc Hiên, cười mỉa mai nhìn hắn, "Ai cho cậu ngồi cùng xe với tôi?"

Lâm Mặc Hiên khựng lại, "Chú Hạ bảo tôi đi theo thiếu gia."

"Nhưng tôi không quen đi chung xe với người khác." Hạ Quân Thanh cười rất ác liệt, "Tự tìm cách đi đi. Còn cả..."

Tống Văn đột nhiên nhận được ánh mắt của Hạ Quân Thanh, biết cậu đang nói về mình.

Cậu ta ở nhà họ Hạ nhiều năm như vậy, Hạ Quân Thanh làm sao không biết tên cậu ta, người này rõ ràng là cố ý!

Sắc mặt Tống Văn đã hơi cứng đờ.

Dì Tống lập tức nói, "Tiểu Văn tự đi, lát nữa để nó đi cùng."

Hạ Quân Thanh cười cười, "Được," rồi lại nhìn Lâm Mặc Hiên vẫn không nhúc nhích, "Cậu còn có chuyện gì nữa không?"

Lâm Mặc Hiên cúi đầu nhìn tiểu thiếu gia, ghế ngồi bằng da màu đen làm cho làn da Hạ Quân Thanh càng thêm trắng nõn, trên khuôn mặt xinh đẹp ấy tràn đầy vẻ ác ý và nụ cười mỉa mai không hề che giấu.

Rất đẹp trai.

"Không có chuyện gì." Lâm Mặc Hiên lùi lại một bước, nhìn chân Hạ Quân Thanh đã thu về, tranh luôn việc của tài xế đóng cửa xe lại.

Chiếc xe sang trọng chở Hạ Quân Thanh phóng đi, để lại Lâm Mặc Hiên và Tống Văn vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Tống Văn nhìn Lâm Mặc Hiên.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu ta đã bị thu hút bởi hắn.

Lạnh lùng, cao lớn, đẹp trai, nhưng lại không thiếu lễ độ, hơn nữa nghe mẹ nói hắn còn rất xuất sắc, ngoại trừ gia thế không tốt, gần như là đồng nghĩa với hoàn hảo.

Nhưng gia thế tốt thì có ích gì chứ? Tống Văn nghĩ đến Hạ Quân Thanh, trong lòng dâng lên một trận chế giễu.