Tại cửa hàng đổ thạch.
“Cẩm Nguyệt, đổ thạch thì có cái gì vui! Gần đây một cửa hàng bán đồ lớn, ngươi thích cái gì đều có thể mua a.” Âu Dương Tĩnh đang nói chuyện với một tiểu nữ hài 6 tuổi.
Âu Dương Cẩm Nguyệt lắc đầu, nói: " Cửa hàng lớn có cái gì mà xem, còn không phải đều là những thứ kia, thật sự rất chán ngấy, đổ thạch mới thú vị a! Một đao thì nghèo, một đao lại giàu, Âu Dương tỷ tỷ, ngươi có nghe nói qua, trước đó có người bỏ ra lượng bạc mua một viên đá phẩm chất kém ở nơi đổ thạch, kết quả mở được một viên linh châu phẩm chất không tồi, bán được hơn hai mươi vạn lượng bạc đó!”
Âu Dương Tĩnh gật đầu, cười miễn cưỡng nói: “ Ta có nghe nói qua.”
Có những người may mắn chỉ sau một đêm mà giàu lên nhờ đổ thạch, nhưng càng có nhiều người chỉ sau một đêm lỗ sạch vốn vì đổ thạch.
Âu Dương Tĩnh cau mày, tuổi Âu Dương Cẩm Nguyệt còn nhỏ, nhưng nàng chính là đích nữ của Âu Dương gia, gia chủ chỉ có một mình nàng là nữ nhi nên vô cùng cưng chiều, sau khi Âu Dương Cẩm Nguyệt đến Bích Phong thành, Âu Dương Tĩnh liền tới lôi kéo làm quen, Âu Dương Cẩm Nguyệt tuổi tác nhỏ nhưng tính tình lại rất lớn, vô cùng không dễ làm, Âu Dương Tĩnh bị Âu Dương Cẩm Nguyệt quấy rối cho sứt đầu mẻ trán*.
* thương tích, thương tổn nặng (do đánh nhau)
“Cẩm Nguyệt, ngươi còn nhỏ a, loại chuyện đổ thạch này qua mấy năm hẵng nói.” Âu Dương Tĩnh có chút đau đầu, nếu thành chủ biết được nàng dẫn theo ái nữ của hắn đến nơi đổ thạch, nhất định sẽ vô cùng tức giận.
Âu Dương Cẩm Nguyệt bĩu môi, “ Tại sao phải đợi qua vài năm, bây giờ ta đã rất lớn.”
Âu Dương Tĩnh bất lực nói: “Cẩm Nguyệt, ngươi còn nhỏ.”
“ Vậy hắn thì sao.” Âu Dương Cẩm Nguyệt giơ tay chỉ về phía Tiêu Tiểu Phàm.
Âu Dương Tĩnh nhìn theo hướng Âu Dương Cẩm Nguyệt chỉ, chỉ thấy Tiêu Tiểu Phàm giơ hai tay lên, cầm trên tay một viên đá hình bầu dục đường kính hơn 80 cm, Tiêu Tiểu Phàm trông nhỏ nhắn lại đáng thương trước viên đá to lớn, làm người khác lo lắng viên đá to lớn kia sẽ đè sụp người.
Tiêu Tiểu Phàm bước đi tập tễnh, khách nhân xung quanh nhìn hắn, một đám đều lộ ra vẻ lo lắng sốt ruột.
Tiêu Cảnh Đình ôm một viên đá bóng rổ* lớn, ngượng ngùng đi phía sau Tiêu Tiểu Phàm.
*Truyện có tình tiết phi lý nên đừng thắc mắc tại sao lại miêu tả như vậy
Nhiều người nhìn Tiêu Cảnh Đình lộ ra vẻ mặt khiển trách, Tiêu Cảnh Đình có chút xấu hổ, tiểu nhi tử muốn thể hiện sức lực khác người của nó, vội tranh trước ôm viên đá lớn, nhất định không chịu đưa cho hắn, hắn cũng là bất đắc dĩ a!
Từ khi Tiêu Tiểu Phàm có thể tu luyện, nó dần dần bộc lộ ra thiên phú trời sinh về thần lực, viên đá tuy là có hơi nặng nhưng cũng không đè sụp nhi tử nhà mình được, Tiêu Cảnh Đình đối với chuyện này vẫn có lòng tin.
Âu Dương Cẩm Nguyệt đi đến chỗ Tiêu Tiểu Phàm, rất có hứng thú mà nhìn Tiêu Tiểu Phàm một lượt, “Tiểu đệ đệ, sức lực của ngươi thật lớn a.”
“Giống nhau, giống nhau.”
“Tiểu đệ đệ, ánh mắt của ngươi thật kém đâu.”
“Không có, không có, ánh mắt ta rất tốt.”
Âu Dương Cẩm Nguyệt bĩu môi, khinh thường nói: “ Nhìn viên đá thối ngươi mua, còn dám nói là ánh mắt tốt.”
Tiêu Tiểu Phàm liếc nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt một cái, nói: “ Chỗ nào thối?”
“ Có nhiều vết rạn trên tảng đá này như vậy, hơn nữa nó là viên đá có phẩm chất kém nhất không thể mở ra được thứ tốt.” Âu Dương Cẩm Nguyệt ngẩng cao đầu nói.
Mặt Tiêu Tiểu Phàm đỏ lên, nói: “Không có, không có, viên đá này có thứ tốt!”
“ Ồ, thứ tốt gì a! Ngươi nói cho ta nghe một chút.” Âu Dương Cẩm Nguyệt hỏi.
“ Ta không biết.” Tiêu Tiểu Phàm nói.
Âu Dương Cẩm Nguyệt nở nụ cười ha ha, nói: “Tiểu ngu ngốc.”
Tiêu Tiểu Phàm tức giận trừng mắt nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, nói: “ Ta không phải đồ ngốc, không phải đồ ngốc.”
Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn phản ứng của Tiêu Tiểu Phàm, khẽ hừ một tiếng, nói: “ Thì ra thật là tiểu ngu ngốc a!”
Mặt Tiêu Tiểu Phàm đỏ lên, tức giận nói: “ Ngươi nói hươu nói vượn*.”
*nói rất nhiều và toàn là những chuyện khoác lác, không thật, không thực tế
“Tiểu đệ, đổ thạch không phải giống như ngươi vậy đâu, chờ tỷ tỷ tìm mấy tảng đá cho ngươi xem.” Âu Dương Cẩm Nguyệt ngẩng cao đầu rời đi.
Âu Dương Tĩnh nhìn Tiêu Cảnh Đình, đôi mắt khẽ cau lại.
Tiêu Cảnh Đình nhìn phản ứng của Âu Dương Tĩnh, thì biết Âu Dương Tĩnh đã nhận ra thân phận của hắn, nhưng hiển nhiên Âu Dương Tĩnh không muốn dính líu đến hắn.
Tiêu Cảnh Đình cũng không biết phải đối mặt nữ nhân đã từng có một chân với Tiêu Thanh Nham này như thế nào, thấy đối phương không có ý chào hỏi, tất nhiên Tiêu Cảnh Đình cũng sẽ không đi lên tìm mất mặt.
Người trong cửa hàng đổ thạch rất nhiều, có không ít người đang tính tiền, một số người thì đang cắt đá, Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Tiểu Phàm đứng sang một bên xếp hàng chờ tính tiền.
Tiêu Tiểu Phàm cầm đá đứng xếp hàng, trong đội ngũ vô cùng bắt mắt.
Tiêu Cảnh Đình nhìn dáng vẻ của Tiêu Tiểu Phàm nói: “ Con trai, bỏ xuống đi.” Nhi tử nhà mình thật là chiến sĩ thi đua a! Viên đá nặng như vậy, cũng không chê nặng a!
Tiêu Tiểu Phàm lắc đầu, nói: “Không cần, không cần, con không mệt, không mệt.”
Tiêu Cảnh Đình sờ sờ cái mũi, nhi tử nhà mình không mệt, nhưng lão cha của nó bị người khác chằm chằm rất mệt tâm a!
“Lão bản, chúng ta muốn mấy tảng đá này.” Cuối cùng cũng đến chính mình, Tiêu Cảnh Đình nóng lòng nói với chủ tiệm đổ thạch.
“ Được.”
Chủ tiệm đổ thạch vừa định tính tiền cho Tiêu Cảnh Đình, Âu Dương Cẩm Nguyệt đã mang theo mấy cái gã sai vặt hùng hổ chạy đến: “Lão bản, tính tiền cho ta, sau đó đem tảng đá này đi cắt.”
Âu Dương Cẩm Nguyệt vừa nói xong, chủ tiệm lập tức vứt đá của Tiêu Cảnh Đình chuẩn bị tính tiền sang một bên.
“Chúng ta đến trước a.” Tiêu Tiểu Phàm bất mãn nói thầm.
Tiêu Cảnh Đình xoa đầu Tiêu Tiểu Phàm, nói: “Không vội, không vội, chúng ta chờ một lát.”
“Âu Dương tiểu thư, tổng cộng mười lăm vạn lượng bạc.” Chủ tiệm ân cần nói.
Âu Dương Cẩm Nguyệt lấy một chồng ngân phiếu từ nhẫn không gian, tài đại khí thô vỗ lên trên bàn.
Tiêu Cảnh Đình trợn to mắt, thầm nói: Nha đầu chết tiệt kia chính là phá gia chi tử* a! Từ Hầu phủ đi ra, quả nhiên là tài đại khí thô™, hơn mười mấy vạn lượng bạc, thật là người so với người tức chết.
*đứa con làm tan nát tài sản của gia đình; cũng dùng để chỉ kẻ ăn chơi hoang toàng
™ chú giải ở chương trước
Ban đầu Tiêu Cảnh Đình còn cảm thấy bản thân có chút gia tài, sau khi nhìn thấy Âu Dương Cẩm Nguyệt, Tiêu Cảnh Đình bỗng nhiên phát hiện chút gia tài của hắn có lẽ còn không bằng tiểu nha đầu này.
Sau Âu Dương Cẩm Nguyệt, cuối cùng đến phiên Tiêu Cảnh Đình.
“Muốn cắt đá sao?” Chủ tiệm hỏi.
Tiêu Cảnh Đình lắc đầu, nói: “Không cần.”
“ Cần thiết sao? Không phải chỉ là hai tảng đá vỡ sao? Chẳng lẽ còn muốn giấu đi chỗ khác cắt?” Âu Dương Cẩm Nguyệt phồng quai hàm lên bất mãn nói.
Tiêu Cảnh Đình: “……” Nha đầu thúi này, đồ phá của, lại thích xen vào việc của người khác.
Những viên đá Tiêu Tiểu Phàm mua, luôn là Tiêu Cảnh Đình giấu ở một nơi khác mà cắt, Tiêu Cảnh Đình còn mua một chiếc máy chuyên cắt đá.
Ánh mắt Tiêu Tiểu Phàm đảo qua mấy tảng đá của Âu Dương Cẩm Nguyệt, nói: “ Mấy viên đá này của ngươi, không có thứ gì tốt."
Âu Dương Cẩm Nguyệt thẹn quá hóa giận nói: “Ngươi nói cái gì đó, viên đá ngươi chọn lựa mới là viên đá thối đâu.”
Tiêu Tiểu Phàm chớp chớp mắt, ôm tảng đá không buồn mở miệng .
“Vị khách nhân này, ngươi có thể cắt đá trong cửa hàng của chúng ta, miễn phí cắt đá a.” Chủ tiệm khuyến khích nói.
Tiêu Cảnh Đình nhìn thấy có không ít ánh mắt người xung quanh nhìn qua đây, cân nhắc một chút liền gật đầu, nói: “ Được rồi.”
Âu Dương Cẩm Nguyệt liếc nhìn Tiêu Tiểu Phàm một cái, nói: “ Cắt cho ta trước sau đó đến hắn.”
Tiêu Tiểu Phàm khẽ đảo mắt không nói gì.
Từng viên đá của Âu Dương Cẩm Nguyệt cắt mở ra, có vài viên linh ngọc thượng phẩm, cũng coi như không tồi, những linh ngọc đó không tệ nhưng giá trị cũng chỉ năm sáu vạn lượng bạc.
Bên cạnh Âu Dương Cẩm Nguyệt không ít người đều khen nàng, đổ thạch mười cuộc chín cuộc không, ít nhất Âu Dương Cẩm Nguyệt còn thu hồi được một ít phí tổn, vận khí tính cũng không quá tệ đi.
Nếu không phải vì năng lực kỳ lạ của Tiêu Tiểu Phàm, Tiêu Cảnh Đình chắc chắn sẽ không đυ.ng đến thứ này.
Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn kết quả, có chút không hài lòng mà cau mày.
“Tiểu ngu ngốc, đến lượt ngươi.” Âu Dương Cẩm Nguyệt nói.
Tiêu Tiểu Phàm liếc mắt nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt một cái, nhàn nhạt nói: “Ta không phải đồ ngốc, ta tên Tiêu Tiểu Phàm.”
Âu Dương Cẩm Nguyệt nhún vai không phủ nhận, nói: “ Tên của ngươi thật tệ.”
Tiêu Tiểu Phàm cắn môi, không để ý tới Âu Dương Cẩm Nguyệt.
“ Cắt cẩn thận một chút nha.” Tiêu Tiểu Phàm cẩn thận đặt tảng đá xuống trước mặt sư phó.
“Được rồi, tiểu khách nhân, ngươi đừng lo lắng.”
Tiêu Tiểu Phàm gật đầu, căng thẳng mà ngồi xổm một bên.
Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn dáng vẻ Tiêu Tiểu Phàm như lâm đại địch*, khẽ hừ một tiếng, nói: “ Chỉ là một viên đá vỡ, ngươi còn coi nó như bảo vật.”
* Đại ý là như gặp phải kẻ địch mạnh
Tiêu Tiểu Phàm liếc mắt nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt một cái, không nói một lời.
Càng về sau viên đá càng bị cắt nhỏ, cũng không lộ ra cái gì.
Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn dáng vẻ căng thẳng của Tiêu Tiểu Phàm mà hả hê nói: “ Ta đã sớm nói tảng đá của ngươi thối, ngươi còn không tin.”
Tiêu Tiểu Phàm trợn mắt ngoác miệng nhìn bên cạnh nói: “Cẩn thận một chút, cẩn thận.”
“ Hả, đá trong đá.”. Cắt đến giữa viên đá liền chuyển sang màu hổ phách, có thể nhìn thấy bên trong có cái gì đó.
“Tiểu ngu ngốc, ngươi gặp vận may a.”
“ Hả, một con sâu.” Âu Dương Cẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn hưng phấn nói: “ Viên đá của ngươi có một con sâu, tuy rằng mới lạ một chút, nhưng là không đáng giá tiền đâu.”
“Khách quan, viên đá của ngươi, bổn tiệm ra ba mươi vạn lượng bạc mua lại thì sao?” Chủ tiệm đổ thạch bình tĩnh nói.
Viên đá Tiêu Tiểu Phàm chọn, Âu Dương Cẩm Nguyệt nói phẩm chất không tốt, tuy rằng thể tích lớn một chút nhưng chỉ đáng giá năm nghìn lượng.
“Không được, không được.” Tiêu Tiểu Phàm vội vàng lắc đầu nói.
“Vị này huynh đài, ta nhìn con trong viên đá này thật là đáng yêu, không bằng ta ra một trăm vạn lượng bạc?” Một cái nam tử mặc áo gấm đi ra nói.
“Tiểu quỷ, viên đá ngươi mua đáng giá một trăm vạn lượng a.” Âu Dương Cẩm Nguyệt có chút ngạc nhiên nói.
Tiêu Thượng Phàm nhìn chăm chú con trong viên đá, nuốt nước miếng nói: “ Con sâu này thơm quá, chiên lên nhất định ăn rất ngon.”
Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn Tiêu Tiểu Phàm với vẻ mặt khó tin, nói: “ Hả, ngươi cư nhiên sẽ ăn sâu chiên, quá kinh tởm rồi.”
Tiêu Tiểu Phàm nhìn thoáng qua Âu Dương Cẩm Nguyệt một cái, nói: “ Sâu chiên, ăn rất ngon đó.”
Tiêu Cảnh Đình nghe chủ tiệm cùng nam tử mặc áo gấm nói chuyện liền biết, con sâu này là thứ tốt, chỉ là hai người kia bắt nạt hắn không biết gì, “Thứ này, không……” Bán.
“Ta ra mười lăm khối linh thạch.” Một giọng nói bình đạm truyền đến, cắt ngang lời Tiêu Cảnh Đình đang nói.
Một nam nhân với mái tóc hoa râm, trên người đeo bầu rượu bước ra.
Tiêu Cảnh Đình lập tức sợ hãi rồi, linh thạch chính là thứ tốt a! Sản lượng linh thạch ở thế giới này rất ít, mạch linh thạch đều bị một số thế lực đỉnh cấp khống chế, một khối linh thạch có thể bán được năm sáu vạn lượng, mười lăm khối linh thạch, vậy cũng gần bảy tám chục vạn lượng bạc*, gần bằng thu nhập một năm Tiêu gia thu được .
*Chỗ này tui thấy trong bản raw ghi bảy tám chục lượng, chắc bị lẫn
Tuy là người nam tử này trông bình thường, nhưng ngay khi người này vừa xuất hiện, trong cửa hàng thoáng chốc trở nên yên tĩnh.
“Triệu tiền bối, sao ngươi lại tới đây?” Chủ tiệm vội vàng chạy ra đón, trên mặt mang theo nụ cười nói.
Triệu Kim nhàn nhạt liếc mắt nhìn chủ tiệm một cái, nói: “Vương Toàn, ba mươi vạn lượng bạc, muốn mua linh dược tằm cửu phẩm sợ là không đủ.”
Chủ tiệm Vương Toàn lúng túng cười.
Tiền bối, tim Tiêu Cảnh Đình đập thình thịch, chủ tiệm tu vi luyện khí tầng tám, được người này gọi là tiền bối, tất nhiên là tu giả Trúc Cơ.
“Tiểu hữu, gần đây ta đang luyện chế một loại đan dược, chỉ còn thiếu một loại linh dược tằm này thôi, không biết tiểu hữu có bằng lòng bỏ những thứ yêu thích.” Triệu Kim nói.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, vội vàng nói: “Đương nhiên có thể, nếu tiền bối thích có thể tùy ý cầm đi.” Cường giả Trúc Cơ a! Nhân vật như vậy, hắn đắc tội không nổi,
Triệu Kim liếc mắt nhìn Tiêu Cảnh Đình một cái, ném cho hắn một túi linh thạch, một tấm lệnh bài, “Ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, linh thạch này ngươi cầm đi, có lệnh bài này ngươi có thể tới tìm ta.”
Tiêu Cảnh Đình vội vàng nói lời cảm tạ, Tiêu Cảnh Đình thầm nói: Hôm nay đã xuất hiện cảnh tượng nổi bật như vậy, chỉ sợ là sẽ có người muốn theo dõi hắn, tấm lệnh bài của Triệu Kim giống như một tấm bùa hộ mệnh, chắc hẳn có thể làm người theo dõi hắn kiêng kị một chút, nghĩ đến Triệu Kim bảo hộ mình chu toàn như vậy, Tiêu Cảnh Đình không khỏi đối với Triệu tiền bối thêm vài phần hảo cảm.