Mời Bạn Nuôi Dưỡng Boss! [Vô Hạn]

Chương 21

Khi lại gần hơn, Ân Trường Hạ mới phát hiện trên người nữ quỷ bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.

Mùi còn kinh khủng hơn gấp trăm lần so với thức ăn bị thối rữa dưới nhiệt độ cao.

Ân Trường Hạ hoàn toàn không dám cử động, những giọt mồ hôi trên trán tụ lại ở cằm rồi nhỏ xuống.

"Khách quan có gì sai bảo không?"

Nữ quỷ tóc dài vặn vẹo tứ chi, bò trên mặt đất như một con nhện: "Cái đĩa ngươi bưng..."

Ân Trường Hạ càng hoảng sợ hơn: "Là đồ ăn sao? Đó là đầu bếp làm."

Nữ quỷ tóc dài: "Là cái đĩa!"

Ân Trường Hạ: "..."

Đột nhiên, nữ quỷ trở nên điên cuồng: "Còn đĩa không? Đưa đĩa cho ta!!"

Ân Trường Hạ muốn khóc mà không có nước mắt, một con quỷ mà cũng là kẻ mê sưu tầm đĩa sao?

"Không... không còn cái nào nữa."

Nữ quỷ tóc dài tức giận đến cực điểm: "Nói dối! Ngươi nói dối!"

Lũ quỷ trong yến tiệc còn cười nhạo nàng ngu ngốc, nhưng không ngờ kẻ ngu ngốc thật sự lại chính là bọn chúng!

Loại vật có thể giúp tăng cường quỷ lực này vô cùng quý giá và hiếm có, chỉ khi chạm vào mới có thể nhận ra.

Ngoài nàng ra, không ai được phép có nó!

Nữ quỷ khẳng định Ân Trường Hạ đang lừa mình, liền vung tóc lên, muốn lấy mạng hắn ngay tại chỗ.

Nàng đã làm quỷ hơn trăm năm, trong thời gian đó đã gϊếŧ không biết bao nhiêu người, máu dính trên tay không biết bao nhiêu mà kể, làm sao có thể bận tâm đến một kẻ nhỏ bé như Ân Trường Hạ.

Mái tóc dài lập tức quấn chặt lấy cổ Ân Trường Hạ.

Hắn không thể thở nổi, theo bản năng đạp mạnh hai chân xuống đất, sắc mặt đỏ bừng.

Cơn đau dữ dội khiến nước mắt sinh lý trào ra khỏi hốc mắt.

Nữ quỷ nhìn bộ dạng đau khổ của hắn, đôi mắt nheo lại đầy thích thú, như thể việc nhìn người khác giãy giụa trước cái chết là trò tiêu khiển lớn nhất của nàng.

"Thú vị, thật thú vị, tiếp tục giãy giụa đi, hahahaha!"

Ân Trường Hạ nửa khép mắt lại, ho mạnh dữ dội: "Ta... khụ khụ... ta vừa rồi nói dối, ta biết cái đĩa ở đâu..."

Nữ quỷ không siết chặt nữa, thả lỏng một chút, hưng phấn hỏi: "Ở đâu!?"

Môi Ân Trường Hạ run rẩy, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Nữ quỷ dùng tóc kéo hắn lại gần hơn, dường như muốn nghe rõ hắn đang nói gì.

Ân Trường Hạ: "Đĩa... đĩa cái con mẹ ngươi!"

Chỉ trong nháy mắt, hắn rút ra viên gạch giấu trong người, lập tức đập thẳng vào đầu nữ quỷ tóc dài——

Nữ quỷ bị đánh cho choáng váng, dường như không thể hiểu nổi tại sao một viên gạch bình thường lại có thể gây tổn thương cho mình.

Ân Trường Hạ túm lấy cổ áo nữ quỷ, ngực phập phồng, vừa sợ hãi vừa tức giận: "Ta bị ép phải đánh quỷ! Ta không muốn đánh quỷ! Sao ngươi còn đuổi theo ta!?"

Nữ quỷ bị đánh đến mức ngơ ngác, sững sờ nhận ra trên đầu mình đã sưng lên một cục u.

Nữ quỷ: !!!

Ân Trường Hạ sợ đến cực điểm, tay run lẩy bẩy như một ông lão bảy tám mươi tuổi. Nhưng hắn vẫn không chịu buông cổ áo nữ quỷ, tiếp tục dùng gạch đập liên tục mấy lần, mạnh đến mức viên gạch cũng nứt toác.

Trước đó, Từ Mặc từng nói rằng người bình thường không thể nhìn thấy quỷ.

Nơi này âm khí cực nặng, mọi con quỷ đều hiện hình.

Việc hắn có thể đánh trúng quỷ thế này, có lẽ cũng nhờ vào không gian của quỷ yến.

Nữ quỷ không thể chịu đựng thêm, đầu bị đập sưng hết chỗ nói: "Ngươi đập đủ chưa!"

Nàng nén đau đớn dữ dội, đẩy mạnh Ân Trường Hạ ra xa.

Lực đẩy rất lớn, khiến hắn văng thẳng về phía cây cột gần đó.

Đúng lúc sắp đập vào cột, Kỷ Kim Đường đã kịp chạy tới, vừa vặn chứng kiến cảnh này, vội lao tới đỡ hắn.

Kỷ Kim Đường: "A Kỳ! Ngươi không sao chứ?!"

Sắc mặt Ân Trường Hạ tái nhợt, thậm chí không thể nói nổi một lời.

Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt Kỷ Kim Đường, nhưng lần này lại để y thấy bộ dạng thảm hại của mình.

Hắn không muốn trở thành gánh nặng, càng không thể kéo liên lụy người khác.

"Kỷ Kim Đường, ngươi đừng ở đây, nữ quỷ này rất mạnh." Ân Trường Hạ ho khan mấy tiếng, giọng khàn đặc, "Ta sẽ cầm chân nó, ngươi tìm cơ hội chạy mau."

Trong đầu Kỷ Kim Đường vang lên một tiếng "ong" lớn.

Từ nhỏ đến lớn, y luôn là người được người khác bảo vệ, nhưng giờ đây, y lại trỗi dậy ý muốn bảo vệ người khác.

Thì ra... người mà y luôn cho là mạnh mẽ, Ân Trường Hạ, cũng có lúc cần được bảo vệ sao?

"A Kỳ, yên tâm đi..."

Ân Trường Hạ vẫn còn khó chịu, nước mắt sinh lý chảy không ngừng: "Ngươi nghe rõ lời ta nói không? Ngươi ở đây cũng chẳng giúp được gì, chạy mau!"

Nhưng Kỷ Kim Đường không trả lời, mà đứng dậy, che chắn hắn ở phía sau.

Dù có chọc giận A Kỳ, y cũng không quan tâm nữa.

Chỉ trong khoảnh khắc, một sự thay đổi đã diễn ra!

Ân Trường Hạ cảm nhận được điều khác thường, lập tức quay sang nhìn Kỷ Kim Đường——

Bầu trời u ám, trong không khí tràn ngập tro tàn của vàng mã.

Gió cuốn theo những mảnh giấy vàng, khiến bộ váy trắng của Kỷ Kim Đường cũng bị nhuộm bẩn, ngay cả không gian xung quanh y cũng như đông cứng lại.

Sau lưng nổi lên cảm giác lạnh lẽo, da gà cũng dựng đứng.

Hỏng rồi, nhân cách vặn vẹo, bệnh hoạn của Kỷ Kim Đường đã thức tỉnh!

Kỷ Kim Đường chậm rãi nhìn chằm chằm nữ quỷ tóc dài: "Ngươi dám bắt nạt hắn?"

Nữ quỷ: ???

Ai bắt nạt ai cơ?!