Sau khi mẹ con tâm sự, Kiều thị càng thêm quyết tâm. Đêm đó, bà kể lại với lão gia, nói rằng Ngọc Chân hoàn toàn không còn ý với Hứa Thừa Tắc, chuyện hôn nhân này coi như hỏng rồi. Tiền lão gia vừa nghe xong, giận đến mức muốn phát tác.
Tiền gia tuy không sánh bằng những thương hộ lớn, nhưng ở Dung Thành cũng có chút danh tiếng, đặc biệt trong nhà chỉ có một trai một gái, đều là bảo bối trong tay. Chẳng lẽ lại để người ta tùy tiện chà đạp sao?
Kiều thị hiểu rõ, tuy Tiền lão gia coi trọng con trai vì phải kế thừa hương hỏa, nhưng người ông thương nhất vẫn là con gái. Nghĩ đến chuyện chưa đầy hai năm nữa Ngọc Chân phải xuất giá, ông cưng chiều thế nào cũng không thấy là quá đáng. Huống hồ, giờ còn bị người ta chê cười như vậy.
Bắt đúng điểm yếu của lão gia, Kiều thị càng thêm khoa trương:
"Ngọc Chân ủy khuất quá lớn, mấy ngày nay suy nghĩ không thông, ngay cả ăn uống cũng chẳng còn thiết tha, người đã gầy đi trông thấy!"
Tiền lão gia nghe xong liền ôm ngực, đau lòng đến mức khó thở.
"Chưa hết đâu, ban ngày nhị cô cũng tới đây. Nói là đến nhận lỗi, nhưng lời bà ta nói ra, ta nghe mà tức muốn ói máu. Bà ta bảo Hứa nhị thiếu gia chẳng qua là hơi hồ đồ, nếu sớm nói rõ thì đã không làm lỡ dở con gái chúng ta. Lại nói Đường Dao không có nhiều lựa chọn tốt như Ngọc Chân, nếu bỏ qua Hứa gia thì chẳng biết có tìm được ai tốt hơn không. Đường gia muốn ta nhường đường, để Đường Dao danh chính ngôn thuận vào Hứa gia. Rồi còn định truyền ra ngoài rằng hai nhà đã có ý từ trước, chỉ là ban đầu Ngọc Chân theo biểu tỷ đến Hứa phủ nên mới hiểu lầm."
Kiều thị cười lạnh:
"Bà ta nói dễ nghe quá, nhưng chuyện thế này có thể giấu được thiên hạ sao? Nếu để Đường Dao gả qua đó, vậy con gái ta thì sao? Chẳng lẽ để mặc người ta đàm tiếu?"
Tiền lão gia tức giận đập bàn:
"Quá đáng!"
Kiều thị tiếp lời, giọng chua chát:
"Ta không đồng ý, bà ta lại bảo, dù sao chuyện cũng đã như vậy, càng làm lớn thì càng khó coi. Nói gì mà chúng ta vẫn là thân thích, đã biết Ngọc Chân và Hứa nhị thiếu gia không thành, chẳng lẽ còn cấm cản không cho Đường Dao gả đi? Ta nói thẳng, Hứa Thừa Tắc đã làm ra chuyện như vậy, đừng nói nhân phẩm tốt hay xấu, chỉ riêng cái tính lỗ mãng này đã chẳng xứng đáng. Thế mà bà ta còn cãi lại, bảo trên đời làm gì có ai hoàn hảo? Ngoại trừ việc hắn có lỗi với con gái chúng ta, còn lại chỗ nào không tốt?"
Tiền lão gia tức giận đến mức râu tóc dựng đứng, đập mạnh lên tay vịn ghế:
"Vô liêm sỉ! Hứa gia khinh người quá đáng!"
Kiều thị trước mặt con gái còn giữ được bình tĩnh, nhưng đến chỗ lão gia thì không kìm được uất ức, nước mắt lăn dài.